Chương 10

Người trong xe lên tiếng đáp lời, giọng nói trong trẻo và dịu dàng đặc trưng của một thiếu nữ. Người xa phu liền nhảy xuống xe, cung kính mở cửa. Đầu tiên là hai nha hoàn ăn mặc giản dị, trang nhã, dung mạo thanh tú xinh đẹp bước xuống trước, sau đó kính cẩn đứng sang một bên, đưa tay đỡ vị tiểu thư trong xe.

Cuối cùng, một thiếu nữ với đường nét tinh xảo bước xuống. Nàng mặc một bộ thâm y vạt chéo màu xanh liễu, tay áo và cổ áo được thêu họa tiết hoa văn gấm hình đóa hoa chuỗi ngọc, bên hông đeo một miếng ngọc bội dương chi, trông vừa phiêu dật thoát tục, lại vừa thanh tao nhàn tĩnh. Thiếu nữ được nha hoàn dìu đến bên cạnh Uy Viễn Hầu, nàng khẽ nhún gối, từ xa hành lễ với Tấn Vương để tỏ lòng biết ơn.

Ánh mắt của Tấn Vương lướt qua gương mặt đang cúi hờ của nàng. Dáng vẻ của thiếu nữ vô cùng cung kính, nàng cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng. Ánh tà dương chiếu lên gò má trắng như sứ của nàng, tạo thành một bóng hình nghiêng tuyệt đẹp, hàng mi cong dài che đi đôi mắt trong veo lạ thường. Ánh mắt Tấn Vương chỉ lướt qua trong thoáng chốc, nhanh đến mức không ai kịp nhận ra. Không một lời thừa thãi, hắn chỉ nói “Cáo từ” rồi dẫn theo đám phủ vệ khiến người ta ám ảnh trong lòng kia rời đi.

Mãi cho đến khi đoàn người của Tấn Vương đi khuất, tất cả những người có mặt ở đó mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, chuyện này cũng nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Mọi người thi nhau đồn đoán về mục đích của Tấn Vương trong chuyện này, khiến cho ái nữ của Trấn Bắc Tướng quân vô cớ bị liên lụy lại được một phen nổi danh.

Nhị lão gia quay đầu nhìn đứa cháu gái đang đứng bên cạnh, ân cần hỏi: “A Bảo, con có bị thương không?”

A Bảo là tiểu danh của Lý Minh Cẩm, do Lý Kế Nghiêu đặt cho ái nữ của mình, mang ý nghĩa là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, xem con gái như báu vật. Lý Kế Nghiêu thường xuyên gọi như vậy đã thành quen, lâu dần, các vị trưởng bối trong nhà cũng gọi theo.

Lúc này, A Bảo mới ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ nở một nụ cười, vô tình để lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu. “Nhị bá yên tâm, A Bảo vẫn ổn ạ.”

Nhị lão gia và Tứ lão gia là anh em cùng mẹ, từ nhỏ đến lớn tình cảm vô cùng tốt đẹp. Ông lại thương A Bảo mồ côi mẹ từ nhỏ, bên cạnh không có trưởng bối nữ nào quan tâm, mà cha lại quanh năm đóng giữ biên cương, nên lâu ngày lại càng thêm yêu thương đứa cháu gái này, coi như con ruột. Thấy nàng cười lên vẫn giữ được nét đáng yêu thuở nhỏ, tâm trạng ông cũng tốt lên, cười nói: “A Bảo của chúng ta lớn thật rồi.”

“Nhưng nhị bá vẫn còn trẻ trung lắm ạ.”

“Con bé này chỉ được cái dẻo miệng.”