Quyển 1 - Chương 12

"Không thèm ở biệt thự lớn đẹp như vậy, tôi xem cô định ngủ dưới gầm cầu rồi!"

Tô Ấu Hạ dừng bước.

Người nhà họ Tô nhìn bóng lưng của cô, ai nấy đều lộ vẻ đắc ý.

Họ nghĩ rằng đứa con gái quê mùa không biết gì này, giờ đã quen với cuộc sống giàu sang, lại bắt cô trở về khu ổ chuột, làm sao có thể chịu đựng được?

Vai Tô Ấu Hạ khẽ run, nhưng thực ra, cô đang cố nhịn cười đến mức sắp không chịu nổi!

Cô dường như đã dùng hết khả năng diễn xuất cả đời, để trong tình huống này vẫn giữ được vẻ mặt đau khổ và tuyệt vọng.

"Khóa thẻ? Là cái thẻ chỉ có hạn mức một ngàn tệ đó sao?"

"Biệt thự lớn? Là cái biệt thự mà tôi chỉ đáng ở phòng người giúp việc đó sao?"

Cô bước càng nhanh hơn.

Phía sau, Tô Hi Hi vẫn khóc lóc níu kéo: "Chị ơi đừng đi mà, em hứa sẽ tránh xa anh Việt, không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa..."

Tô Thành Nghiệp: "Hi Hi, con là tiểu thư nghìn vàng được nhà họ Tô nuôi dưỡng từ bé, là bảo bối của cả gia đình, không cần phải hạ mình như vậy!"

Tô Diên: "Đúng vậy, cứ để cô ta đi! Đợi cô ta chịu khổ bên ngoài đủ rồi tự nhiên sẽ quay về, có khi còn khóc lóc cầu xin chúng ta thu nhận nữa!"

Bóng dáng Tô Ấu Hạ dần biến mất.

Tống Trạch Việt vẫn im lặng, nghe người nhà họ Tô nói qua nói lại, những lời họ nói quả thật rất tổn thương.

Chẳng lẽ hoàn cảnh của cô ở nhà họ Tô, thực sự không tốt như vẻ bề ngoài?

*

"Chào mừng trở về, tiểu thư Ievlev."

Tầng thượng khách sạn Star Top, được cho là căn hộ riêng của một khách hàng bí ẩn.

Tô Ấu Hạ thành thạo mở khóa vân tay, bước vào trong.

Căn hộ rộng ba trăm mét vuông, sau nửa năm ở căn phòng nhỏ hẹp của người giúp việc, trở về đây quả thực rộng rãi đến mức không quen.

Cửa sổ kính lớn chiếm trọn bức tường, rèm nhung dày tự động kéo ra, toàn cảnh thành phố về đêm rực rỡ sắc màu thu vào tầm mắt.

Tô Ấu Hạ thoải mái duỗi người, trước tiên ngồi vào bàn ăn bằng gỗ nguyên khối có thể chứa hơn mười người, thưởng thức bữa tối do đầu bếp Michelin thiết kế riêng theo khẩu vị của cô.

Rồi bước vào phòng tắm lớn gấp mười lần phòng người giúp việc, cuối cùng có thể tắm rửa thỏa thích.

Tô Ấu Hạ lim dim mắt, cả người ngâm trong bồn tắm massage, tận hưởng làn nước nhẹ nhàng vỗ về, từ cổ đến gót chân.

Bọt biển mịn màng như mây trắng bao quanh bên mình, cánh hoa trôi nổi theo làn nước, hương thơm ngát.

Mỗi tấc da trên cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng hoàn toàn.

Sau khi tắm rửa thoải mái suốt hai tiếng đồng hồ, khi nằm trên giường, Tô Ấu Hạ lại nghĩ đến những giấc mơ nửa tháng qua.

Phần lớn thời gian là cô vào giấc mơ của Tống Đình Dã, nằm trên chiếc giường đen xì của anh ta.

Lần ở cửa hàng váy cưới là lần đầu tiên, anh ta đến trong khung cảnh của cô.

Cũng không biết tiếp theo sẽ mơ thấy gì, mở khóa những cảnh tượng nào.

Tô Ấu Hạ lại liếc nhìn cửa sổ kính lớn.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm lay động.

Cô nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.