Chương 7

Vô số ánh mắt dừng lại trên người Ninh Tuyết Mạch, trong đó có thương hại, cũng có tiếc nuối. Người đời đều nói cô bé này là đồ bỏ, từ nhỏ yếu đuối, nói năng vụng về. Thế nhưng mỗi lần nàng mở miệng lại lanh lợi đến kinh người, đầu óc nhanh nhạy, lời lẽ sắc bén đến mức Lục vương gia vốn ăn nói không tệ cũng bị nàng làm cho nghẹn lời. Da nàng tuy hơi tái và thô ráp, nhưng ai nhìn cũng biết đó là vì nhiều năm thiếu ăn. Chỉ cần được chăm sóc vài năm, nhất định sẽ trắng trẻo mịn màng. Ngũ quan nàng lại rất thanh tú, lớn lên ắt sẽ là một cô gái đẹp mê người. Một cô gái lanh lợi và xinh đẹp như vậy giờ lại sắp chết dưới móng vuốt thú nghiệm trinh, nghĩ thôi cũng khiến người ta bực bội. Lục vương gia đúng là quá đáng, sao lại phải hại một cô bé đến mức này? Cưới nàng làm vợ lẽ chẳng phải cũng được sao. Thú nghiệm trinh cuối cùng được tám thị vệ khiêng tới. Nó bị nhốt trong một chiếc l*иg sắt lớn gấp ba cái của Ninh Tuyết Mạch. Khi tấm lụa đỏ phủ bên ngoài được kéo xuống, nàng và con thú nhìn nhau qua hai tầng song sắt. Dân thường đã nghe danh thú nghiệm trinh từ lâu nhưng người thật sự nhìn thấy nó lại không nhiều. Đây là vật trấn giữ của hoàng gia, chỉ dùng khi nữ nhân trong hoàng tộc phạm tội dâʍ ɭσạи mà vẫn nhất quyết không nhận. Chuyện con gái mất trinh trước khi cưới không phải hiếm, nhưng phần lớn sau khi bị bắt quả tang đều bị gia tộc xử lý trong kín đáo, chẳng bao giờ đến được Đại Lý Tự. Chỉ những người cố chấp ôm hy vọng may mắn, chết cũng không chịu nhận tội mới bị ném vào l*иg để thú nghiệm trinh xé xác. Thân hình nó to như hổ, lông vàng phủ kín, khuôn mặt lại giống chó Pug phóng đại. Trên đầu mọc hai chiếc sừng màu gỉ như sừng hươu. Bốn chân trắng như tuyết, lông xù thành từng búi tròn, giấu bên trong là móng vuốt sắc như dao. Ninh Tuyết Mạch nhìn nó mà thái dương giật liên hồi. Đây là thú nghiệm trinh ư? Rõ ràng là loài lai tạp thất bại, còn đáng sợ hơn cả dã thú! Đầu nó lớn hơn đầu nàng ba vòng, đôi mắt xanh lục như lửa quỷ nhìn chằm chằm vào nàng. Từ nó tỏa ra mùi máu và sát khí khiến đám dân đang chen chúc sợ hãi lùi lại ba trượng.

Quý Vân Hạo nói lạnh lùng: “Ninh Tuyết Mạch, chẳng phải cô muốn chứng minh mình trong sạch sao? Vậy tự bước vào l*иg thú nghiệm trinh đi.”

Hắn nói lại lần nữa: “Ninh Tuyết Mạch, nếu muốn chứng minh mình trong sạch thì tự bước vào đi.” Ninh Tuyết Mạch âm thầm chửi trong lòng. Thứ này thật sự có thể nhìn ra con gái còn trinh hay không sao? Nực cười! Đem một cô gái trong sạch giao cho con quái vật này kiểm nghiệm chẳng khác nào đẩy nàng vào chỗ chết. Đúng là lạc hậu, tàn nhẫn. L*иg giam nàng được mở ra. Đồng tử do Đế Tôn phái tới mỉm cười, ánh mắt thoáng chút xuất thần rồi nói: “Ninh cô nương, cô sẽ không hối hận chứ?” Ninh Tuyết Mạch cắn răng. Tiến hay lùi cũng đều là một nhát dao, nàng liều luôn. Nàng ưỡn lưng bước ra khỏi l*иg. Thị vệ mở cửa l*иg của thú nghiệm trinh. Cánh cửa đó nhỏ và thấp đến mức chỉ đủ cho một cô gái gầy yếu chui qua, còn con thú thì không thể chui ra. Thú nghiệm trinh rõ ràng trở nên hưng phấn, bộ lông vàng dựng lên, hơi thở phì phò, bốn chân giậm mạnh xuống đất. Thỉnh thoảng nó lại giơ móng vuốt trắng như tuyết quơ nhẹ về phía Ninh Tuyết Mạch như thể đang thử nàng. Ninh Tuyết Mạch tuy trước nay gan lớn, kiếp trước từng tay không đánh cả hổ báo, nhưng hiện tại cơ thể nhỏ bé này quá yếu, nàng nhiều lắm chỉ vận dụng được chút khinh công kiếp trước, hoàn toàn không có sức phản kích thật sự. Quan trọng hơn, trong tay nàng ngay cả một mũi nhọn bằng gỗ cũng không có. Lấy gì để vật lộn với con quái bốn không ra bốn này? Nhìn dáng dấp và khí thế của nó, rõ ràng còn mạnh hơn hổ báo.