Chỉ liếc sơ một vòng, nàng đã biết trong phòng toàn là đồ xa xỉ hiếm thấy trên thị trường. Quý Vân
Hoàng giúp nàng chỉnh lại góc chăn, nói: “Tuyết Mạch, ngươi tạm nghỉ ở đây. Người được phái đến lục vương phủ lấy giải dược sẽ nhanh chóng về.” Hôm nay vị Thái tử gia này đối nàng quả thật dịu dàng đến kỳ lạ.
Ninh Tuyết Mạch khẽ ho một tiếng: “Đa tạ Thái tử điện hạ.” Ánh mắt lại đảo quanh phòng lần nữa, chân thành cảm thán: “Không nghĩ tới phòng cho khách cũng được bố trí tinh nhã như vậy. Quả không hổ là Thái tử phủ, thật biết hưởng thụ.”
Quý Vân Hoàng khựng lại, ho nhẹ: “Nơi này là tẩm cung của ta.” Ninh Tuyết Mạch trừng lớn mắt.
Hắn lại nói thêm: “Ở đây đặt thanh thấu hương, có thể giúp ngươi giảm đau.” Thì ra là vậy. Nàng nhìn thoáng qua chậu cảnh đang tỏa sương, hóa ra nó là loại hương liệu kỳ lạ. Nhưng hắn hoàn toàn có thể để nàng ở phòng khách rồi bảo người mang chậu cảnh này qua mà? Quý Vân Hoàng như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cất giọng bình thản: “Chậu cảnh này không thể di chuyển.”
Ninh Tuyết Mạch gật đầu: “Vậy cảm ơn điện hạ.” Vị Thái tử này đúng là thật tâm nhiệt tình, ngay cả tẩm cung cũng nhường cho nàng. Quý
Vân Hoàng bất ngờ đưa tay gõ nhẹ đầu nàng: “Đừng nghĩ nhiều. Ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ, ta có thể làm gì ngươi? Cứ yên tâm nghỉ.” Ninh Tuyết Mạch im lặng. Đại ca, ta căn bản không nghĩ nhiều.
Bên ngoài truyền vào tiếng thị vệ: “Điện hạ, Lục vương gia cầu kiến.” Quý Vân Hoàng khẽ nhíu mày. Hắn chỉ phái người đến lấy giải dược, Quý Vân Hạo sao lại tự mình tới? “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra xem.” Hắn sải bước đi. … Trong phòng khách, Quý Vân Hạo ngồi ở vị trí khách quý. Thị nữ bưng trà tới.
Hắn hỏi dò: “Thái tử điện hạ hiện đang ở đâu?”
Thị nữ cúi đầu đáp: “Lục vương gia xin chờ một lát, đã có người đi bẩm.” Câu trả lời vòng vo, không nói thẳng. Quý Vân Hạo khẽ cười, nhân lúc nhận trà liền để tay khẽ chạm tay thị nữ. Chỉ một cái lật tay, một viên trân châu mịn bóng đã nằm trong lòng bàn tay nàng.
Giọng hắn dịu dàng: “Đa tạ cô nương, khí chất của cô nương khiến bổn vương rất tán thưởng.” Thị nữ hơi sững người, mặt đỏ lên. Dáng vẻ tuấn mỹ của Quý Vân Hạo cùng nụ cười câu hồn khiến tim nàng đập loạn. Nàng thu tay lại, trân châu nhanh chóng biến mất vào ống tay áo.
Nàng nhỏ giọng nói thêm: “Điện hạ và vị cô nương mới đến hiện đều đang ở trong tẩm cung. Chắc sẽ ra ngay thôi.” Ngón tay đang cầm chén trà của Quý Vân Hạo siết chặt lại. Ca ca hắn… cư nhiên đưa Ninh Tuyết Mạch vào tẩm cung? ! Vì sao lại như vậy? Thái tử ca ca rốt cuộc đang tính toán điều gì? Trong lòng Quý Vân Hạo càng lúc càng bất an, đứng cũng không yên, ngồi cũng không xong, chỉ hận không thể lập tức lao thẳng vào tẩm cung của Quý Vân Hoàng xem rõ tình hình. Đúng lúc hắn đứng ngồi không vững, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn: “Lão lục, sao ngươi lại tự mình tới?” Quý Vân Hoàng xuất hiện, chậm rãi bước vào.
Quý Vân Hạo lập tức đứng dậy hành lễ: “Tam ca.”
Quý Vân Hoàng khoát tay: “Ở nhà mình, không cần đa lễ. Giải dược ngươi đưa cho thị vệ là được, sao còn phải tự tới một chuyến?”
Quý Vân Hạo nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nói: “Là tiểu đệ đánh nàng bị thương, trong lòng không đành lòng, nên muốn đến xem nàng thế nào.”
Quý Vân Hoàng lạnh giọng: “Còn có thể thế nào? Ngươi không phải không biết roi đó gây thương tổn ra sao. Lão lục, ta nói thật, đối phó một đứa bé gái mà ngươi cũng ra tay độc như vậy?”
Quý Vân Hạo vội giải thích: “Lúc ấy nàng làm ta tức đến nghẹn, một chốc không kìm chế được… tiểu đệ biết sai rồi.” Cây roi kia của hắn vốn là pháp khí đứng trong hàng năm thanh binh khí đáng sợ nhất Trường Không Quốc. Roi chạm vào không chỉ tổn thương da thịt mà còn đau đến tận hồn.