Chương 37

Ban đầu hắn chỉ hứng thú với y thuật và khinh công kỳ quái của nàng, nhưng giờ lại bắt đầu thấy hứng thú với chính con người nàng… Nhìn cái miệng nhỏ tái đi vì đau mà vẫn cắn chặt chịu đựng, hắn vậy mà lại thấy xót. Xót sao? Quý Vân Hoàng thầm giật mình. Chính hắn cũng sẽ thấy đau lòng? Từ nhỏ hắn đã là kỳ tài hiếm thấy, học gì cũng hiểu nhanh như gió, nhưng lại có một khuyết điểm hắn không có cảm xúc. Nhìn thì ôn hòa, nhưng thật ra đối với ai cũng lạnh nhạt. Khi mẫu phi hắn bệnh nặng qua đời, hắn cũng chưa từng cảm nhận được bi thương hay đau lòng. Phụ hoàng từng nói hắn sinh ra là mầm giống của một quân vương, quân vương phải vô tình, không nên bị cảm xúc chi phối, như thế mới giữ được công bằng và uy nghiêm. Nhưng trong lòng hắn luôn có một chút trống trải khó tả. Không ngờ hôm nay nhìn Ninh Tuyết Mạch, hắn lại nảy sinh cảm giác chưa từng có. Loại cảm giác mới lạ ấy khiến hắn không khỏi nhìn nàng xuất thần. Ninh Tuyết Mạch thì lại nghĩ rằng thương do roi độc gây ra cùng lắm cũng chỉ đau một lúc. Chỉ cần chịu đựng qua một đợt là sẽ ổn. Nhưng nửa canh giờ trôi qua, cơn đau từng đợt dâng lên, chẳng những không giảm mà còn tăng thêm, khiến nàng nằm cũng không yên. Quý Vân Hoàng thấy mồ hôi trên trán nàng càng lúc càng nhiều, bỗng như nhớ ra điều gì, liền nói: “Đúng rồi, ta quên nói. Loại thương do tiên đánh nếu không dùng đúng giải dược, nó sẽ luôn đau như vậy, không ngừng nghỉ.”

Ninh Tuyết Mạch: “…” Trời đánh! Sao ngươi không nói sớm? ! Khó trách khi nàng bóp nát viên thuốc rồi thổi vào mặt tên tra nam kia, hắn vẫn bình tĩnh đến vậy, giống như đã nắm chắc phần thắng. Hóa ra là vì thế! Biết thế lúc nãy nàng nên nuốt viên thuốc giải đau cho xong, đợi khỏi rồi tìm cơ hội đánh hắn một trận nở hoa trên mặt cũng được. Chứ không phải vì một cơn giận nhất thời mà tự chuốc vào mình đau đớn thế này. Chẳng lẽ nàng phải cắn răng chịu đau để phối chế giải dược? Khốn thật, đau đến mức muốn đánh người, tâm trí đâu mà yên tĩnh điều chế? ! Quý Vân Hoàng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại thành một cục, cũng đoán được nàng đang nghĩ gì. “Không bằng ngươi theo ta về Thái tử phủ trước? Ta phái người đến chỗ lục đệ lấy giải dược về.” Không ai dám từ chối mặt mũi của Thái tử điện hạ, Quý Vân Hạo càng không. Tính ra thì đây là biện pháp tốt nhất. Nàng hiện tại đau đến mồ hôi đầm đìa, nếu không cố nén chắc ngón tay cũng run cả lên. Với trạng thái này mà tự phối dược thì quá khó.

Ninh Tuyết Mạch gật đầu: “Làm phiền Thái tử điện hạ.” Sáu chữ nói ra nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi môi nàng đã bắt đầu run nhẹ. Quý Vân Hoàng nhìn nàng một lúc, đưa tay áo giúp nàng lau mồ hôi trên trán: “Ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Đau thì kêu, khóc cũng được, việc gì phải cố nén?” Ninh Tuyết Mạch ngẩn người. Kiếp trước nàng chịu vô số lần huấn luyện tàn khốc, đau quen thành thói. Nàng có thể giả bộ đáng yêu gϊếŧ người, nhưng lại gần như không bao giờ khóc. Dù đau, dù khổ, nàng cũng quen tự mình nuốt xuống. Nén lâu đến mức dường như quên mất cảm giác thật sự của việc khóc. Trong ý thức của nàng, khóc là biểu hiện yếu đuối, chỉ dùng khi cần đánh lừa người khác chứ chưa từng dùng để thể hiện đau đớn thật sự. Vậy mà câu nói vừa rồi của Quý Vân Hoàng lại khiến lòng nàng bất giác ấm lên. Thái tử này, mặc kệ mục đích là gì, ít nhất giờ phút này quả thật đang quan tâm nàng. Nàng cong môi cười khẽ, hai má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra: “Đa tạ điện hạ quan tâm, nhưng ta không muốn khóc.” Trong đầu nàng lại càng nghĩ đến chuyện làm Quý Vân Hạo sưng mặt như heo. Quý Vân Hoàng duỗi tay, khẽ bật nhẹ trán nàng một cái: “Miệng nói cứng, trong lòng lại khác. Cường chịu để làm gì.”