Chương 8

Thấy ti vệ trực ban tất tả rời đi, trong lòng Giám thừa đâm nghi hoặc, tối nay Thượng Nguyên cung có yến, sao vị Bạch đại nhân này không cùng Minh vương tham dự nhỉ?

Bạch là họ của hoàng thân, vị Bạch đại nhân tuổi còn trẻ đã được phong làm Trấn Phủ Sứ này hiển nhiên cũng xuất thân tông thất, thậm chí còn có lời đồn rằng y được Minh vương nuôi nấng, tương lai rất có thể sẽ kế thừa tước vị Minh vương.

Năm năm trước Bạch Hưu Mệnh không kèn không trống nhậm chức Trấn Phủ Sứ, lúc đầu còn có rất nhiều người không phục, sau đó y một đao chém chết Hắc long Tứ cảnh đang quấy phá ở bến Vị Thủy, những lời dị nghị đó mới dần dần biến mất.

Vị Bạch đại nhân này trước giờ vẫn luôn trấn giữ U Châu, bây giờ tính ra cũng đến lúc luân phiên nhiệm vụ.

Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua đầu Giám thừa, không để hắn chờ lâu, ti vệ trực ban đã quay lại: "Mời đại nhân đi theo ta."

Ti vệ dẫn Giám thừa đi về phía chính đường nha môn Minh Kính Ti.

Chưa kịp đến gần, một bóng người đã chậm rãi bước ra, nam nhân trẻ tuổi ấy có dung mạo tuấn mỹ khác thường, đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng thấm đẫm dịu dàng, rất dễ khiến người ta lầm tưởng y là người có tính tình rất tốt.

Y đội kim quan, khoác áo choàng đen, bên dưới là quan bào đỏ thẫm phất phơ theo từng nhịp bước.

Giám thừa không dám nhìn nhiều, thấy Bạch Hưu Mệnh đi ra liền vội vàng cúi người hành lễ: "Bạch đại nhân, hạ quan là Giám thừa của Ti Thiên Giám, phụng mệnh Giám chính đến đây bẩm báo, có đại yêu vào thành, dẫn động thiên tượng."

"Vị trí."

Giám thừa hai tay dâng Giám Thiên Bàn lên: "Đây là vật Giám chính bảo hạ quan đưa cho đại nhân."

Bạch Hưu Mệnh đưa tay nhận lấy, Giám Thiên Bàn có vẻ hơi cũ kỹ, chiếc nhẫn trên ngón trỏ gõ vào bàn gỗ phát ra những âm tiếng vang khẽ khàng.

Y cúi đầu nhìn Giám Thiên Bàn, trên đó có ba cây kim đen trắng đỏ, cây kim màu đỏ dịch chuyển, chỉ về phía có lẽ là vị trí đại yêu vào thành.

"Điểm danh đi." Bạch Hưu Mệnh lên tiếng.

Xung quanh lập tức có vài người đáp: "Vâng."

Giám thừa giật mình, nhìn trái nhìn phải mà vẫn không thấy người nói chuyện ở đâu.

Chỉ trong chốc lát, đã có hàng chục ti vệ Minh Kính Ti sẵn sàng xuất phát.

Bạch Hưu Mệnh cưỡi lên long huyết mã mà thuộc hạ dắt tới, còn dặn dò người hộ tống Giám thừa trở về.

Long huyết mã của Minh Kính Ti chạy ngang qua Thiên nhai, bá tánh xung quanh lập tức tránh đường, không ai dám dõi theo hóng hớt.

Với tốc độ của long huyết mã, chưa đầy một khắc đã tìm được nơi đại yêu dừng chân.

Mười mấy con ngựa dừng lại ở An Bình phường, mọi người xuống ngựa, lặng lẽ lẻn vào trong, còn Bạch Hưu Mệnh thì sải bước đi về phía Giám Thiên Bàn hướng tới.

Con hẻm tối đen không thể che khuất tầm mắt của tu sĩ, chỉ một cái nhìn, Bạch Hưu Mệnh đã thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Một người một yêu ngã vào nhau, yêu khí của yêu quái đã hoàn toàn biến mất, còn người co ro cạnh nó dường như vẫn còn sống, bên cạnh là một mũi tên bê bết máu tươi.