Chương 29

Ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi đồng tử đen tuyền của Bạch Hưu Mệnh như ẩn giấu vực sâu khó lường. A Triền không dám nhìn lâu, vội đảo mắt tránh đi, rồi bất chợt chỉ về phía bàn, giọng lấp lửng: "Thứ kia?"

Một nửa con gà quay ba mươi văn tiền – thành ý quá chừng chừng luôn đấy. Mùi thơm của nó... dùng để dỗ nàng thì đủ, nhưng Bạch Hưu Mệnh lại nhìn sang đĩa bánh nướng.

Y chẳng nói chẳng rằng.

Ở Thượng Kinh này, kẻ muốn lấy lòng y nhiều không kể xiết, người đem kỳ trân dị bảo, kẻ dâng vàng bạc châu báu, thậm chí có cả tuyệt sắc giai nhân, chưa thiếu thứ gì. Nhưng đến hôm nay, y mới thấy có người tính dùng... bánh nướng cháy một mặt để mua chuộc mình.

"... Bánh đó, ngươi giữ lại mà ăn."

"Hả?" A Triền ngơ ngác.

Bạch Hưu Mệnh chẳng buồn để ý đến nàng, chỉ nói tiếp: "Những ngày tới ngươi đừng rời khỏi Thượng Kinh. Nếu cần, sẽ triệu ngươi phối hợp điều tra."

"Đại nhân yên tâm." Rời khỏi Thượng Kinh, nàng còn biết đi đâu?

"Nếu để ta phát hiện ngươi có liên quan tới vụ án này..." Từng chữ từng câu của Bạch Hưu Mệnh đều mang theo sát khí: "Thì Lâm gia ngoại tổ của ngươi sẽ không đơn thuần chỉ bị lưu đày. Bản quan hoàn toàn có thể bắt họ về, thẩm tra lại từ đầu."

A Triền sững người.

Trong ký ức Quý Thiền, nàng chỉ biết nhà mẹ đẻ của mẫu thân đã phạm phải trọng tội nên mới bị biếm ra biên ải trong một đêm. Còn nguyên nhân cụ thể ra sao thì không rõ.

Giờ nghe y nói vậy, dường như tất cả đều có liên quan tới vụ dị xà này? Nếu thật vậy, thì hẳn đây không phải là một vụ án đơn giản.

Huống chi đến giờ, đã bao tháng trời trôi qua từ ngày Lâm gia bị xử trí, thế mà vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra.

"Đại nhân nói đùa rồi, ta thực sự chỉ là vô tình đi ngang qua thôi."

"Vậy thì tốt."

Dứt lời, Bạch Hưu Mệnh xoay người định rời đi. Song chưa được mấy bước, tay y vừa chạm tới cánh cửa thì sau lưng bất chợt vang lên tiếng một gọi thỏ thẻ:

"Lần thứ hai gặp mặt rồi, ta vẫn chưa biết tên đại nhân là gì."

Bạch Hưu Mệnh không ngoái đầu: "Ngươi không cần biết."

"Vậy chí ít... ta có thể biết đại nhân họ gì chứ?" A Triền kiên trì truy hỏi.

"..."

"Chẳng lẽ đến họ của đại nhân, ta cũng không xứng được biết ư?" Giọng nói ấy đã vương chút nghẹn ngào mỏng mảnh.

Giả tạo đến là lộ liễu, y thầm đánh giá, nhưng rốt cuộc, trước khi bước qua bậc cửa, vẫn buông ra một chữ: "Bạch."

Cánh cửa khép lại, A Triền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tiễn được vị ôn thần này đi rồi.

Họ Bạch? Hừ, lòng thì đen hơn mực.

Người ta giúp một tay, không báo đáp người ta thì chớ, chí ít cũng nên giữ chút niệm tình. Đằng này, vừa nghe xong đã nghi ngờ nàng ngay.

...

Bạch Hưu Mệnh lặng lẽ rảo bước giữa màn đêm sâu thẳm, gió lạnh phất qua, kéo theo tà áo tung bay phần phật.

Ra khỏi hẻm nhỏ chưa được bao xa, Phong Dương đã từ trong bóng tối bước ra "Đại nhân, người giám sát họ Triệu gia và Tiết gia đã được bố trí ổn thỏa."

"Phái thêm hai người nữa, theo sát nàng ta. Điều tra kỹ xem Lâm gia có từng liên hệ với nàng hay chưa."

"Tuân lệnh."

...

Lần ghé thăm của Bạch Hưu Mệnh cũng không làm vơi đi niềm mong chờ của A Triền đối với bữa tối. Tuy tay nghề làm bánh của nàng đúng là chẳng ra gì, còn hơi khét nữa là đằng khác, nhưng món gà xông khói ấy thì quả thực là ngon đến khó quên.

Khi đêm xuống, nàng quấn mình trong tấm chăn bông mềm mại và dày dặn mới mua, luyến lưu mãi mùi thơm ngào ngạt của món gà kia mà chìm vào giấc mộng.