Bốn người bước ra, chẳng biết từ đâu lấy ra hai sợi dây thừng thấm máu, vừa định buộc vào thi thể thì đầu cái xác kia đột nhiên ngóc dậy.
Giữa lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một luồng sáng trắng lao vụt ra từ xác chết, phóng thẳng vào đám đông.
A Triền đứng ngoài cùng nên không bị chen lấn, nhưng chính vì thế mà nàng trở nên nổi bật. Luồng sáng kia vốn lao về phía nàng, song chẳng hiểu sao nửa đường lại rẽ hướng, tựa hồ cố ý tránh né, xuyên qua đám người rồi biến mất.
Từ sau khi đoạt xá, thị lực của nàng không còn tốt như trước, nên cũng không trông rõ thứ vừa thoát ra từ cái xác kia là gì.
Song... nàng cúi đầu liếc nhìn khúc gỗ liễu bên chân, lại nhìn xác chết đổ gục giữa sân, trong lòng đã mơ hồ đoán được đôi phần.
Chợt, nàng cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người đang dán chặt lấy mình. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiết Minh Đường đang nhìn nàng đăm đăm.
Tin Quý Thiền chưa chết, Tiết Minh Đường chỉ mới biết được từ ngày hôm qua.
Gã không rõ đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến một kẻ rõ ràng đã trúng tên xuyên ngực lại sống sót quay về. Nhưng nếu gã đã muốn một người phải chết, thì kẻ đó không có lý nào được sống.
A Triền cảm nhận được ác ý rõ rệt trong ánh nhìn của Tiết Minh Đường, trong lòng hiểu rõ, kẻ đã từng xuống tay gϊếŧ nàng một lần, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
Đối đầu với Tiết Minh Đường, nàng chẳng có lấy nửa phần thắng. Nhưng nàng còn chưa muốn chết.
Nàng dời mắt đi, chuyển hướng nhìn về phía Phong Dương.
"Phong đại nhân." Giọng nàng không lớn, nhưng hắn vẫn nhạy bén bắt được.
Phong Dương quay đầu, có phần ngạc nhiên nhìn nàng.
A Triền mỉm cười: "Ta có vài lời muốn thưa với đại nhân."
Phong Dương hơi chau mày, không rõ nàng định giở trò gì. Nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của nàng, hắn vẫn bước tới.
Những người xung quanh còn muốn nghe lén, song đã bị thị vệ Minh Kính Ti tới sau dẹp sạch.
"Có lời gì, nói thẳng ra đi."
"Ta đoán đại nhân vẫn chưa rõ vừa rồi là vật gì phải không?"
"Chẳng lẽ ngươi biết?" Hắn vốn định lạnh giọng hỏi “có liên quan gì tới ngươi?”, nhưng nhìn nàng yếu ớt như thể gió thổi là ngã, cuối cùng cũng dịu giọng hơn đôi chút.
A Triền khẽ gật đầu: "Ta không rõ đại nhân đang điều tra vụ án gì, nhưng thứ vừa rồi, ta có đôi chút suy đoán. Nếu không chê, mời đại nhân nghe thử?"
Ánh mắt Phong Dương tràn đầy dò xét. Mệnh lệnh thả Quý Thiền là do chính Trấn Phủ Sứ tự mình ban xuống, điều đó cũng có nghĩa là Quý Thiền không có vấn đề gì.
Thế nhưng vì sao chỉ sau một đêm mà nàng đã thay đổi đến vậy, Trấn Phủ Sứ lại không hề giải thích cho hắn biết.
Phong Dương trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ngươi nói đi."
"Tương truyền, sau khi Long tộc chết đi sẽ dẫn dụ một loại hắc xà sống nơi cực âm xuất hiện. Loại xà này chỉ dài một tấc, đặc biệt ưa chuộng tủy sống của Long tộc. Sau khi hút sạch tủy, nó sẽ lột bỏ lớp da đen, biến thành bạch xà, từ thuộc tính cực âm chuyển sang chí dương. Đây là dị loại trời sinh, không mang yêu khí, và chỉ trú ngụ trong những loại ngọc quý."
Càng nghe, sắc mặt Phong Dương càng trầm xuống, từng chi tiết đều trùng khớp với manh mối hắn điều tra bấy lâu.
Hắn đang truy tìm một vụ án liên quan đến vụ trộm ở cấm khố xảy ra mấy tháng trước. Dù quan viên liên quan đều đã bị xử tử hoặc lưu đày, cả nhà ngoại tổ của Quý Thiền cũng không ngoại lệ, nhưng kẻ thực sự đột nhập vào cấm khố thì vẫn chưa lần ra tung tích.
Cấm khố được canh phòng nghiêm ngặt, thiết lập đủ loại cơ quan đặc biệt để phòng yêu tà, vậy mà kẻ đột nhập không hề đυ.ng phải bất kỳ cạm bẫy nào. Khi tra xét, chỉ phát hiện vài viên bảo ngọc bên trong có dấu hiệu bất thường.