Chương 24

Đám người kia tiến về đúng khu sạp hương liệu nàng vừa ghé qua, các chủ quầy ở dãy đó đều bị dọa cho cứng người, đứng chết trân không dám nhúc nhích.

Chỉ nghe người cầm đầu quát to: "Bắt người!"

Đám thị vệ Minh Kính Ti lập tức xông tới, lao về phía một quầy ngọc thạch gần đó.

Lão béo bán ngọc bị đè xuống đất, đầu ngoái trái ngoái phải mấy lần, rồi đột nhiên òa khóc: "Đại nhân, ta bị oan mà!"

Lão nói giọng địa phương, thổ âm lơ lớ, vừa kêu oan vừa rêи ɾỉ nghe như đang diễn tuồng.

"Im miệng." Người dẫn đầu trầm giọng quát.

Bấy giờ A Triền mới nhận ra, người nọ chính là Phong Dương đây mà.

Hai thuộc hạ theo sau hắn bước đến sạp, một kẻ nhặt lấy miếng ngọc đưa cho đồng bạn, người nọ chỉ vừa xoa xoa tay mấy cái, miếng ngọc đã vỡ tan thành bột mịn.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau, lại tiếp tục cầm một khối đá nguyên lớn bằng nắm tay, khi lớp vỏ ngoài vừa bị lột ra, lão béo lại gào toáng lên.

"Đại nhân, có gì từ từ nói, đừng phá ngọc của ta! Đây là toàn bộ gia sản của ta đó, ngài đập nát hết rồi thì ta sống sao nổi!"

Hai người kia chẳng thèm để tâm, cứ thế bẻ đôi khối đá ấy.

Họ đưa phần đá bị tách ra cho Phong Dương. Hắn nhìn lướt qua rồi ném trả lại cho lão: "Nhìn đi, thứ gọi là "toàn bộ gia sản" của ngươi đấy à. Vỏ ngoài là ngọc, trong ruột còn không bằng đá vụn."

Lão ôm khối đá, sụt sịt: "Không thể nào, số ngọc này ta đều đã kiểm định, sao lại thành thế này được?"

"Quầy này chỉ mình ngươi trông coi?"

"Còn có một tiểu nhị nữa."

"Tên gì?"

"Gọi là Khương Tam, ai cũng gọi như vậy cả."

"Hắn đâu?"

Lão ngó đông ngó tây, ngờ vực lẩm bẩm: "Ban nãy còn ở đây mà..."

Phong Dương chau mày đưa mắt quét khắp xung quanh, vô tình chạm phải ánh nhìn của A Triền đang đứng ngoài đám đông, song chỉ lướt qua rồi rời đi ngay.

Hắn trầm ngâm giây lát, rồi đột nhiên cao giọng, tiếng nói vang vọng giữa quảng trường: "Ai có thể giúp bản quan tìm được Khương Tam của quầy ngọc, sẽ được thưởng mười lượng bạc!"

Vừa dứt lời, lập tức có tiếng hô lớn: "Ở kia, hắn đang chạy kìa!"

Mọi người đổ dồn về phía âm thanh, chỉ thấy một thiếu niên cao gầy chỉ tay về khu cổng bắc chợ Tây.

Khương Tam chạy rất nhanh, chớp mắt đã gần ra khỏi cổng.

"Đuổi!" Phong Dương hạ lệnh, một nửa đám thị vệ lập tức rẽ gió lao đi.

Thế nhưng bọn họ còn chưa đuổi kịp thì nơi cổng bắc đã có người xuất hiện, kẻ dẫn đầu tung một cước đá bay Khương Tam trở lại.

Hắn ta lăn mấy vòng trên đất, thân thể co giật vài cái rồi nằm im bất động.

Phong Dương bước nhanh tới, ngồi xổm bên cạnh, đặt tay lên cổ Khương Tam bắt mạch. Không mạch, chết rồi.

Hắn đứng dậy, chau mày nhìn về phía đám người vừa đến, chính là Tiết Minh Đường và mấy quan sai từ Hình Bộ.

Tiết Minh Đường coi như không thấy ánh nhìn hằn học ấy, chỉ ung dung quét mắt qua thắt lưng đeo lệnh bài của Phong Dương, rồi chắp tay hành lễ: "Tại hạ là Tiết Minh Đường, Viên ngoại lang của Hình Bộ. Ban nãy nhất thời nóng vội ra tay hơi nặng, mong vị Thiên hộ đại nhân đây chớ trách."

"Hình Bộ các người tới đây làm gì?" Phong Dương lạnh lùng hỏi.

Tiết Minh Đường ung dung đáp: "Chúng ta đang điều tra một vụ sát quỷ gϊếŧ người, vừa hay lần theo manh mối đến chợ Tây."

Phong Dương không hỏi thêm, hắn không có chứng cứ chứng minh vụ này có liên quan đến Tiết Minh Đường, nhưng gã đến cũng thật đúng lúc.

"Mang thi thể của Khương Tam về." Phong Dương hạ lệnh.