Ra khỏi một con phố, lòng A Triền vẫn còn quanh quẩn hình ảnh của Tiểu Lâm thị.
Người dì này quả là khó mà đánh giá rõ ràng. Nếu bảo bà ta là người tốt, thì từng câu từng lời, từng ánh mắt đều không giấu được lòng tham và sự toan tính. Nhưng nếu nói bà ta là người xấu, thì trong cả cái Thượng Kinh này, ngoài bà ta ra, những người có dính dáng đến nhà mẹ đẻ của Quý Thiền chẳng ai ngó ngàng đến tung tích của nàng, cũng chẳng ai cho nàng lấy một xu.
Có lẽ chuyện cho nàng bạc mua hương liệu cũng chỉ là vì muốn sau này nàng có thêm một ưu điểm để “chào hàng”. Thế nhưng khi con người rơi vào cảnh khốn cùng, còn có kẻ nhớ đến mình và sẵn lòng ra tay giúp đỡ đã là đáng quý lắm rồi.
Nào có giống nàng. Từ Bắc Hoang tới Thượng Kinh, ngần ấy tháng ngày trôi qua mà chẳng ai đoái hoài.
Đứng giữa dòng người qua lại trên phố, lòng A Triền bỗng bện lên nỗi quạnh hiu khó tả.
Người người đi qua, có kẻ mỉm cười, có người vội vã, sau một ngày bôn ba, họ đều có nơi để về. Chỉ có nàng là chẳng có nhà.
Mãi đến khi vô tình bị người ta va phải, nàng mới thoát ra khỏi những cảm xúc trĩu nặng ấy.
Đời người vốn ngắn ngủi, nàng còn biết bao việc phải làm, đâu còn thời gian để phí hoài vì những người và chuyện chẳng còn liên quan gì nữa.
Yêu quái có thể để thời gian trôi đi vô nghĩa, nhưng con người thì buộc phải bước tiếp.
Việc cấp bách bây giờ là phải đi đổi ít bạc lẻ rồi tới chợ Tây mua hương liệu cần dùng. Tuy những công thức chế hương trong cuốn sách kia phần lớn không dành cho người phàm, nhưng những hương thông thường nàng vẫn biết một vài.
A Triền ghé đến tiền trang, đổi lấy hai mươi lượng bạc vụn cùng bốn tờ ngân phiếu loại hai mươi lượng.
Với gia đình thường dân, hai mươi lượng bạc đủ tiêu trong một thời gian dài. A Triền dạo quanh chợ Tây một vòng, mua một đống hương liệu phổ thông mà cũng chưa tiêu hết năm lượng.
Lúc sắp rời khỏi chợ, nàng chợt dừng lại trước một sạp bán đồ gỗ, nơi bày một khúc gỗ đen chưa qua chế tác.
Chủ tiệm nói, đó là một đoạn liễu già đã hơn năm mươi năm tuổi, sau khi đốn hạ không lâu thì gỗ chuyển thành màu đen mun. Tuy liễu không phải gỗ quý, nhưng màu này rất hiếm, nếu muốn mua thì phải trả ít nhất một lượng bạc.
A Triền do dự chốc lát rồi vẫn quyết định mua. Gỗ liễu sinh trưởng ở nơi cực âm, bây giờ chưa dùng tới, nhưng biết đâu sau này sẽ hữu dụng.
Chủ tiệm không có người vận chuyển hàng. A Triền đành thuê người trong chợ khuân giúp nàng mang khúc gỗ ấy về. Người kia bảo gỗ nặng, nhà nàng lại ở tận phường Xương Bình, phải dùng xe kéo nên đòi nàng mười văn tiền.
A Triền thấy đắt, đang mặc cả với hắn thì...
Một toán thị vệ của Minh Kính Ti bất ngờ ập vào chợ Tây.
Trông thấy đám thị vệ Minh Kính Ti vận quan phục đen tuyền, lưng giắt trường đao, khí thế hung hăng từ đâu kéo tới, ai ai cũng hoảng vía, vội vàng dẹp hàng đóng cửa cho nhanh.
A Triền chỉ mới xoay người một cái, kẻ khuân hàng cho nàng đã len vào đám đông, chẳng rõ là chạy theo xem náo nhiệt hay nhân cơ hội chuồn mất.
Sự xuất hiện của Minh Kính Ti khiến chợ Tây rối loạn, A Triền vẫn nắm chặt sợi dây thừng buộc khúc gỗ trong tay, nghĩ bụng: dù sao bây giờ nàng cũng chẳng rời đi được, thôi thì ở lại xem trò vui một lúc.
Chẳng riêng gì nàng, những người có suy nghĩ giống nàng không ít. Tuy đều e ngại uy danh của Minh Kính Ti, nhưng cái tính hóng chuyện vượt lên nỗi sợ.