Trong mắt Tiểu Lâm thị, trừ hai đứa con không có chí tiến thủ thì cuộc hôn nhân của bà ta có thể xem là mỹ mãn. Trượng phu yêu thương, trong nhà không có tiểu thϊếp, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần so với người tỷ tỷ mà đến cả việc trượng phu có nuôi thϊếp thất bên ngoài cũng không biết hay sao?
A Triền ngồi nghe hết màn khoe khoang ấy, thuận miệng khen lấy mấy câu.
Vừa dứt lời, lại nghe bà ta nói: “Nhìn cháu mà xem, chẳng biết làm gì, cũng không có nghề ngỗng gì trong tay, thế mà còn định thủ hiếu ba năm. Ta e là chưa đầy một tháng, cháu đã chết đói rồi.”
A Triền ngẫm lại, Quý Thiền quả thực chẳng có bản lĩnh gì để mưu sinh. Chắc nàng ấy cũng chẳng mà ngờ có một ngày mình phải ra đời bươn chải kiếm sống.
Còn về phần mình, nếu nói về sở trường... thì nàng vẫn có một.
Thực ra cũng chẳng phải cố ý học cho cam, chỉ là năm đó rời nhà, nàng tiện tay cầm theo một quyển sách chuyên dạy cách chế hương trên bàn của mẫu thân.
Về sau, mỗi lần nhớ phụ mẫu, nàng lại mở sách ra xem. Ngày tháng dần trôi, chẳng biết từ bao giờ mà đã thuộc nằm lòng.
“Dì lo xa rồi, A Triền có học chế hương, hoàn toàn có thể dựa vào đó mà mưu sinh.”
“Cháu biết chế hương?” Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Lâm thị đong đầy hoài nghi: "Trước kia sao chưa từng nghe mẫu thân cháu nhắc đến?”
“Chỉ là lúc rảnh rỗi học cho vui, mẫu thân cũng không hay biết.”
“Nói suông thì ai nói chẳng được. Có nuôi nổi bản thân hay không còn phải xem bản lĩnh thật sự cơ. Nếu cháu tự tin như vậy, thì ngày mai làm một loại hương an thần cho ta xem thử.”
A Triền dịu giọng từ chối: “Dì đang mang thai, tốt nhất không nên chạm vào hương liệu thì hơn.”
Kỳ thực nàng có thể điều phối hương phù hợp cho nữ tử mang thai, nhưng lòng người khó lường, lỡ xảy ra chuyện gì rồi bị vu oan thì thật chẳng đáng. Nàng không muốn rước thêm phiền toái.
“Vậy thì làm loại đuổi muỗi đi.”
A Triền bật cười: “Dì ơi, thời tiết này làm gì có muỗi.”
Tiểu Lâm thị bắt đầu mất kiên nhẫn: “Giao cho cháu làm chút việc mà cũng năm lần bảy lượt thoái thác, chẳng phải là đang gạt ta đấy chứ?”
A Triền rất chi bất lực, nàng hiếm khi gặp người nào tự cho mình là trung tâm, tính tình lại nóng nảy như Tiểu Lâm thị.
“Nếu dì đã muốn, ngày mai A Triền sẽ điều một loại hương đuổi côn trùng để dì dùng thử.”
“Được, ta chờ.” Vừa nói, Tiểu Lâm thị vừa ngáp dài, Tôn ma ma vội bước tới đỡ bà ta nằm xuống.
Thấy vậy, A Triền cũng đứng dậy cáo từ.
Tiểu Lâm thị phẩy tay, trước khi kéo chăn đắp lên người còn căn dặn Tôn ma ma tiễn nàng ra ngoài.
A Triền rời khỏi chính phòng, chưa đứng đợi bao lâu thì Tôn ma ma đã tươi cười bước ra.
Sau khi đưa nàng ra đến cổng lớn Triệu phủ, thấy bốn phía không có ai, bà mới lén lấy từ trong tay áo ra hai tờ ngân phiếu trao cho A Triền.
A Triền cầm hai tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng, nhất thời ngỡ ngàng: “Tôn ma ma, thế này là sao?”
Bà cười đáp: “Phu nhân sai lão nô chuẩn bị đấy. Phu nhân nói, sợ cô nương nghĩ dì không thương nên dặn đem ít bạc này cho cô nương mua thêm mấy bộ xiêm y, còn lại thì mua hương liệu. Nếu tay nghề cô nương thật sự tốt, sau này còn có nhiều cái lợi hơn.”
A Triền không từ chối, dứt khoát nhận lấy, đoạn bảo: “Phiền ma ma thay ta chuyển lời cảm tạ đến dì. Ngày mai ta sẽ tới bái phỏng.”
“Vâng, cô nương đi thong thả.”