Chương 20

Đại phu mau chóng được mời tới, kê đơn thuốc an thai, dặn dò phải giữ tinh thần thư thái, đừng để nổi giận thêm nữa.

Tiễn đại phu xong, Tôn ma ma không nhịn được mà khuyên: “Phu nhân, người giờ đã có thai, khó khăn lắm mới có được tiểu thiếu gia, người nên nén giận lại, đừng cãi nhau với Nhị cô nương nữa.”

Tiểu Lâm thị hừ một tiếng: “Là ta cãi với nó sao? Rõ ràng là nó muốn chọc ta tức chết. Còn lão gia nữa, không biết phải gió gì mà cũng khen Tiết Minh Đường hết lời. Con gái ta dù không thể gả vào phủ công hầu, cũng không thể gả cho một tên tiểu quan lục phẩm được.”

Tôn ma ma khẽ thở dài. Tính khí phu nhân vẫn như thế suốt bao năm, khuyên kiểu gì cũng không lọt tai.

Tuy miệng thì gay gắt là vậy, nhưng giận cũng chóng tan. Cảm thấy bụng không còn đau nữa, Tiểu Lâm thị mới sực nhớ đến A Triền vẫn ngồi yên lặng bên cạnh.

“Nghe nói cháu gặp yêu nghiệt vào đêm Thượng Nguyên, giờ đã ổn chưa?”

A Triền ngồi thẳng trên ghế, dịu giọng đáp: “Đã không sao rồi ạ. Đại nhân Minh Kính Ti điều tra rõ ràng, biết chuyện không liên can đến ta nên đã thả ta về.”

“Vậy thì tốt.” Tiểu Lâm thị nhíu mày nói: “Mẫu thân cháu mất rồi, ở Thượng Kinh này cũng chỉ còn ta là thân thích, đừng có gây chuyện khiến ta bị liên lụy.”

A Triền khẽ mỉm cười. Nàng còn có thể nói gì nữa đây? Chẳng lẽ bảo người dì này vốn thẳng thắn, chẳng biết lựa lời?

“Cháu giờ cũng mười tám đôi mươi rồi, đều tại mẫu thân cháu không chịu gả sớm, giờ xảy ra cớ sự thế này, muốn tìm nhà nào ổn ổn cũng khó.”

A Triền cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “A Triền muốn thủ hiếu ba năm cho mẫu thân, tạm thời không nghĩ đến chuyện hôn nhân.”

“Không lấy chồng thì làm sao mà được!” Tiểu Lâm thị như thể vừa nghe thấy chuyện kinh thiên động địa, bắt đầu ra sức khuyên nhủ: “Với dung mạo của cháu, nếu may mắn thì có thể vào phủ công hầu làm chính thất. Mà dẫu chỉ làm thϊếp thì cũng còn hơn chịu khổ ở ngoài. Giờ bảo muốn thủ hiếu ba năm, đến khi ấy còn có ai muốn cưới cháu nữa.”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiểu Lâm thị cũng chẳng thể phủ nhận rằng con gái của tỷ tỷ mình thật sự rất đẹp. Dù mấy hôm trước vừa bị tra khảo trong Minh Kính Ti, vậy mà nhan sắc vẫn không tổn hại gì, ngược lại còn lộ ra nét yếu ớt mong manh khiến người ta thương xót.

Năm xưa tỷ tỷ hơn bà ta chẳng phải cũng nhờ vào gương mặt ấy sao? Tiểu Lâm thị hiểu nam nhân nghĩ gì hơn ai hết. Chỉ cần đám quyền quý trong kinh thành nhìn thấy Quý Thiền, e rằng sẽ có không ít kẻ động lòng nhớ thương.

Bà ta chưa bao giờ giấu diếm tham vọng muốn kết thân với người quyền thế. Nếu con gái không giống phu quân như đúc, dung mạo quá đỗi bình thường, thì bà đã sớm trải đường thỏa đáng cho con.

Giờ nó lại cứ cố chấp đeo bám Tiết Minh Đường, bà ta chỉ còn trông mong vào đứa cháu gái này.

Tiểu Lâm thị tự cho là mình đã tính toán chu toàn cho Quý Thiền, đây rõ ràng là một mối lợi đôi bên cùng hưởng. Ấy vậy mà A Triền chẳng mảy may dao động.

Nghe bà ta vẽ ra bao viễn cảnh tương lai xán lạn, A Triền chỉ mỉm cười, điềm đạm đáp: “Đa tạ dì có lòng lo liệu. Chỉ là khi xưa mẫu thân đã nhiều lần dặn dò A Triền rằng, đời này chỉ có thể làm chính thất, tuyệt đối không được tự cam chịu đoạ đày.”

Sắc mặt Tiểu Lâm thị lập tức trầm xuống, khó chịu hừ một tiếng: “Đúng là không biết điều. Với thân phận hiện tại của cháu, đến một thư sinh bình thường cũng chê, lại còn mơ làm chính thất? Cũng tại mẫu thân cháu cả, dạy dỗ cháu cứng đầu như khúc gỗ!”