Dường như Tôn ma ma cũng không ngờ sẽ đυ.ng phải cảnh này, nhất thời lấy làm lúng túng, song thấy mặt mày A Triền thản nhiên như chẳng nghe thấy gì, bà mới nhẹ nhõm thở hắt một hơi.
Bà rảo bước đi trước, đẩy cửa chính phòng, vén rèm cao giọng gọi: “Phu nhân, lão nô đã đón cô nương về rồi ạ.”
Tiếng Tôn ma ma cất lên khiến cuộc khẩu chiến trong phòng lập tức ngừng lại. Tiểu Lâm thị hít sâu mấy hơi rồi mới mở miệng: “Vào đi.”
A Triền cất bước bước vào, luồng hơi ấm lập tức xộc vào mặt. Trong tầm mắt nàng là vị dì ruột đang ngồi tựa lưng trên ghế La Hán. Dáng vẻ của Tiểu Lâm thị không khác mấy so với trong ký ức, chỉ là bụng đã nhô cao, rõ ràng là đang mang thai.
Triệu Văn Nguyệt vừa mới cãi nhau với mẹ, lúc này đang đứng ở một góc phòng, vừa trông thấy A Triền bước vào, nàng ta quắc mắt gay gắt nhìn sang.
A Triền khẽ nhíu mày. Theo trí nhớ thì Quý Thiền chưa từng qua lại gì với vị biểu muội này, thái độ thù hằn ấy từ đâu mà ra thế?
A Triền bước lên hành lễ: “A Triền tham kiến dì.”
Cách xưng hô của nàng không khiến Tiểu Lâm thị sinh nghi, bởi hai chữ “A Triền” và “A Thiền” đồng âm, lúc sinh thời Lâm thị vẫn thường gọi con gái là A Thiền.
“Lại đây ngồi nào.” Vừa gọi cháu một tiếng, bà ta quay sang, mất kiên nhẫn phẩy tay đuổi con gái: “Được rồi, con đừng có chọc giận ta nữa, về phòng đi.”
Triệu Văn Nguyệt có vẻ vẫn chưa hết bức xúc sau trận cãi vã, nhì nhằng chỉ vào A Triền chất vấn: “Có phải vì tỷ ấy nên mẫu thân mới không cho con lấy Tiết lang không?”
Tiết lang? Cái họ này khiến A Triền đảo mắt một vòng, là Tiết nào?
Tiểu Lâm thị lập tức sa sầm, vỗ mạnh lên bàn trà, giận dữ nói: “Có thể làm chính thê thì không chịu, cứ nằng nặc đòi đi làm kế thất. Con mới gặp Tiết Minh Đường được mấy lần đã mê mẩn đến mụ đầu rồi sao?”
Tiết Minh Đường, cái tên này... đương nhiên là A Triền nhớ rõ. Chính là đệ đệ ruột của Tiết thị. Tối Thượng Nguyên hôm ấy, ba chữ “Tiết đại nhân” đã khắc sâu vào tâm trí Quý Thiền.
Thật khéo làm sao.
Trong mắt Tiểu Lâm thị, bà ta luôn nghĩ mình là người mẹ biết nghĩ cho con, ngặt nỗi con gái bà ta lại chẳng thấy như vậy. Trong lòng Triệu Văn Nguyệt, mẫu thân chính là kẻ ác chuyên chia uyên rẽ thúy.
Hơn nữa nàng ta biết rõ, mẫu thân phản đối cuộc hôn sự này chỉ vì tỷ tỷ của Tiết lang đã gả cho dượng làm kế thất. Chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu xiu như thế mà mẫu thân đang tâm cản trở tình duyên của nàng ta!
Triệu Văn Nguyệt tuy không muốn to tiếng trước mặt A Triền, nhưng cũng không cam lòng bỏ qua. Lời nói ra càng thêm chua chát: “Mẫu thân không cần phải nói cho đường hoàng như thế. Ai chẳng biết lòng mẫu thân luôn hướng về Lâm gia. Giờ cả Thượng Kinh đều biết chuyện Lâm thị tư thông với người khác, ai cũng đang bàn tán xem phụ thân ruột của biểu tỷ rốt cuộc là ai. Dượng không có lỗi, tỷ tỷ của Tiết lang cũng chẳng sai. Mẫu thân hà tất phải đem ân oán của Lâm gia các người áp đặt lên con chứ!”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Lâm thị đã tức đến mức xây xẩm mặt mày, giơ tay chỉ thẳng vào mặt con gái, song chưa kịp quát thì bụng đã quặn lên. Nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà ta, Tôn ma ma thì hốt hoảng chạy ra ngoài gọi đại phu.
Có vẻ Triệu Văn Nguyệt cũng cảm thấy mình đã lỡ lời, nhân lúc chính phòng hỗn loạn bèn nhanh chân chuồn mất.