Các vυ" nuôi đều nghĩ, việc bà ta vẫn mặt dày lui tới Hầu phủ là vì còn chưa hết dạ vương vấn với Hầu gia.
Thế nhưng kể từ khi xuất giá, cuộc sống của Tiểu Lâm thị lại vô cùng sung túc, đủ cả nếp lẫn tẻ, phu quân cũng hết mực chiều chuộng. Năm xưa, nhờ cậy Lâm gia mà phu quân bà ta được ở lại Thượng Kinh, nay đã thăng đến chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện, quan hàm tứ phẩm.
Từ trước đến nay Quý Thiền chỉ gặp người dì này vào dịp lễ Tết, mỗi lần cũng chỉ nói với nhau đôi ba câu, quan hệ không thể gọi là thân thiết. Nàng thật chẳng ngờ sau khi bị đuổi khỏi Hầu phủ, dì vẫn bằng lòng qua lại với mình.
Nghe Tôn ma ma nhắn lại, A Triền nhỏ nhẹ đáp: “Đa tạ dì vẫn còn để tâm, hiện giờ ta đã bình an vô sự.”
“Cô nương không sao thì tốt.” Tôn ma ma vỗ ngực như trút được gánh nặng trong lòng. Dầu gì cũng là bị Minh Kính Ti bắt đi, có thể bình an trở về đã là chuyện hiếm có.
Chỉ là bà quá ư bất ngờ, luôn cảm thấy giọng điệu cô nương nay nghe sao thuận tai hơn trước.
A Triền mỉm cười dịu dàng: “Tôn ma ma đứng chờ lâu rồi chắc cũng mỏi, chi bằng vào trong nghỉ chân một lát?”
Nàng rút chiếc chìa khóa giấu trong áo định mở cửa, nhưng Tôn ma ma đã xua tay lia lịa: “Lão nô không dám làm phiền. Lão nô tới là để truyền lời, phu nhân nói đã lâu không gặp cô nương, muốn mời cô nương qua bên ấy trò chuyện một chút. Không biết ngày mai cô nương có rảnh không?”
“Nếu dì đã có lời, tất nhiên ta sẽ qua.”
“Vậy là được. Cô nương cứ vào nghỉ ngơi cho tốt, mai lão nô sẽ quay lại đón.”
Nói xong việc, Tôn ma ma không nán lại nữa, tất tả quay vào xe ngựa. Chẳng mấy chốc, phu xe đã giục ngựa lăn bánh, xe rời khỏi ngõ nhỏ.
A Triền đứng trước cửa, dõi mắt theo cỗ xe đi xa rồi mới xoay người mở cửa. Không ngoài dự đoán, một lớp bụi xám phả thẳng vào mặt, thêm cái lạnh buốt tê xương khiến nàng không khỏi co rụt người lại.
Nơi này vốn là một gian tạp hóa hai tầng, lúc nàng mới tiếp quản, giá kệ đều bị dọn sạch, tầng một trống trơn đến mức chẳng còn lấy một chiếc ghế.
Nàng khép cửa, cẩn thận đi lên tầng hai. Tầng trên lạnh không kém tầng dưới, chỉ là đồ đạc có phần đầy đủ hơn đôi chút.
Trong phòng đặt một chiếc giường gỗ mộc mạc, chăn nệm được gấp gọn gàng. Dựa sát tường là một chiếc tủ áo đơn sơ, bên trong để mấy bộ trung y và một bộ áo ấm còn mới. Góc tủ còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng mấy đồng bạc lẻ, áng chừng được khoảng mười lượng.
Dưới gầm giường có để một chiếc lò than cũ, bên trong vẫn còn tro và vài mẩu than cháy dở.
Có lò sưởi là quý lắm rồi, đêm nay hẳn không đến nỗi bị lạnh đến mất ngủ.
A Triền xoay người bước xuống hậu viện. Dù vị trí của căn tiệm này không đẹp nhưng lại có một điểm đáng giá, phía sau có giếng nước riêng, bên cạnh còn dựng được một phòng chứa củi, một gian bếp nhỏ và một nhà xí.
Cũng chính vì có cái giếng này nên giá tiệm mới cao hơn các chỗ khác, bởi thế nên mãi vẫn chưa có người mua. Cũng may nhờ vậy, bây giờ nàng mới có chỗ mà nương náu.
Trong phòng chứa củi vẫn còn bốn bó củi và mấy bao than đã mua từ trước, trong gian bếp thì gạo và bột đều sẵn cả, tạm thời chưa cần phải ra ngoài mua thêm.