- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Một Lần Cầu Phong, Thay Người Báo Oán
- Chương 16
Một Lần Cầu Phong, Thay Người Báo Oán
Chương 16
“Thế nào rồi?” Bạch Hưu Mệnh không ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào công văn trong tay.
Vị đại phu đứng ngoài cửa, cung kính đáp: “Bẩm đại nhân, cô nương ấy căn cốt rất kém, kinh mạch bế tắc, trong cơ thể không hề có yêu khí lưu chuyển, càng chẳng có dấu hiệu yêu hóa. Thân thể yếu đến mức còn chẳng bằng một người thường.”
“Đã rõ, lui đi.”
Lại ba ngày nữa trôi qua. Nếu đổi là người khác, bị giam trong Trấn Ngục những sáu hôm thì có lẽ đã tuyệt vọng lắm rồi.
Thế nhưng A Triền xưa nay vốn là người kiên nhẫn. Bằng không, năm đó dưới vòng vây tầng tầng lớp lớp của thiên binh thiên tướng, nàng đã chẳng kiên trì chờ đến thời cơ, cuối cùng thoát thân về được Thượng Kinh.
Lần này cũng vậy, nàng vẫn chờ đợi, kiên trì mà đợi.
Tới ngày thứ bảy, cuối cùng nàng cũng đợi được một người, thuộc hạ thân cận của Bạch Hưu Mệnh, tên là Phong Dương.
Phong Dương ra lệnh mở cửa ngục, thả nàng ra ngoài.
Suốt bảy ngày bị giam giữ, tuy A Triền có hơi tiều tụy, nhưng thần sắc vẫn giữ được vẻ điềm nhiên, không đến mức rệu rã thất sắc.
Ngược lại, Phong Dương vừa liếc nhìn nàng một cái đã vội vàng quay đi, rồi gọi người mang tới một chiếc áo choàng đen, ném sang cho nàng.
Mấy ngày qua nàng vẫn quấn chăn để giữ ấm, suýt chút nữa thì quên mất áo váy trên người mình đã rách nát tả tơi. Dẫu sao cũng là thân thể của một nữ tử Nhân tộc, không thể để hớ hênh quá mức.
Nàng cẩn thận khoác áo choàng, sửa sang lại tóc tai rồi mới dịu giọng nói: “Đa tạ đại nhân đã chiếu cố.”
“Không cần cảm ơn ta,” Phong Dương đáp gọn: “Đều là do đại nhân nhà ta căn dặn, đi thôi.”
Hắn đích thân đưa nàng rời khỏi Trấn Ngục, lại đưa tiễn đến tận cổng lớn Minh Kính Ti.
Cứ thế thả nàng đi sao? A Triền vẫn thấy khó mà tin được.
Nàng đứng tần ngần nơi bậc đá trước cổng, đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy có ai gọi giật lại, lúc ấy mới yên tâm xác định phương hướng, nhắm về phía phường Xương Bình mà đi.
Nàng đi bộ một đoạn dài, đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi. Phải mất tròn một canh giờ mới thấy được cửa tiệm nhỏ đã đóng cửa im lìm, tức nơi ở của Quý Thiền ngày trước.
Chỉ là ngay gần đó lại đậu sẵn một cỗ xe ngựa. Xe không treo phù hiệu, hiển nhiên không phải xe của phủ Tấn Dương Hầu. Vậy thì là của ai?
Khi còn đang lục tìm trí nhớ, nàng bỗng thấy một bà lão từ trong xe bước xuống. Gương mặt bà hiền hòa, chân bước nhanh đến gần.
“Có phải là cô nương Quý Thiền không? Phu nhân nghe nói cô nương bị Minh Kính Ti bắt đi điều tra, mấy hôm nay lo lắng không yên, bảo lão nô đứng chờ ở đây đón cô nương về.”
Đến lúc ấy, A Triền mới nhớ ra người trước mặt là ai, chính là Tôn ma ma, người từng hầu hạ bên cạnh Tiểu Lâm thị, dì ruột của Quý Thiền.
Tiểu Lâm thị vốn là thứ nữ Lâm gia, từ trước đã chẳng hòa thuận với mẫu thân Quý Thiền, tuy vậy giữa đôi bên vẫn còn lui tới.
Khi còn ở Hầu phủ, Quý Thiền từng lén nghe các vυ" nuôi trò chuyện, nói rằng năm xưa Tiểu Lâm thị từng thầm thương Tấn Dương Hầu, người khi ấy sắp trở thành tỷ phu của mình, vì chuyện đó mà khiến nhà cửa xào xáo, gây bao chuyện rối ren. Sau này bà ta được gả cho Triệu Minh, người đỗ nhị giáp tiến sĩ trong kỳ thi Đình năm ấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Một Lần Cầu Phong, Thay Người Báo Oán
- Chương 16