Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Lần Cầu Phong, Thay Người Báo Oán

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi bị gỡ khỏi giá sắt, chân A Triền mềm nhũn, cả người đổ sụp xuống sàn đá lạnh như băng. Một roi kia suýt chút nữa đã lấy mạng nàng. Nhưng rốt cuộc, mạng vẫn còn giữ được.

Hai gã ngục tốt mỗi người xốc một tay, kéo nàng lảo đảo bước vào một gian địa ngục tối đen như mực, sau đó nhanh chóng khóa chặt cửa lại rồi rút lui.

Trong ngục trống rỗng, đến cả một nhúm rơm cũng chẳng có. A Triền đành co người nằm sát đất, cắn răng chịu đựng cơn đau trên thân thể và cái lạnh từ mặt đá hắt lên.

Nàng đã quá yếu rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm đến chuyện khác. Vì thế nàng không hề biết, từ lúc nàng bị nhốt vào đây, Bạch Hưu Mệnh vẫn đứng lặng phía ngoài, dõi mắt nhìn vào trong.

Y khẽ mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, vẫn chưa gạt đi được nghi ngờ dành cho Quý Thiền.

Đứng hồi lâu, y cúi đầu dặn dò mấy câu với thị vệ canh gác rồi quay người rời đi.

Bước ra khỏi Trấn Ngục, Bạch Hưu Mệnh đi về phía Tàng Thư Lâu nằm ở góc tây bắc của nha môn Minh Kính Ti. Tại tầng cao nhất của lầu cất sách, y tìm đến một căn phòng nhỏ. Bên trong là một lão giả râu tóc bạc phơ, tay cầm bút còn run lẩy bẩy.

Lão vừa thấy y bước vào thì toan đứng dậy hành lễ, nhưng đã được y cất tiếng can ngăn.

“Không cần đa lễ.”

Lão ngoan ngoãn ngồi xuống, song vẫn cung kính nói: “Thần là Chiêm Nghi, cựu thủ khố Tàng Thư Các, tham kiến đại nhân. Không hay đại nhân tới đây là có việc gì cần tra?”

Bạch Hưu Mệnh không vòng vo, hỏi thẳng: “Người phàm nuốt nội đan yêu quái, có thể sống sót không?”

Chiêm Nghi trầm ngâm giây lát rồi mới đáp: “Xét theo lẽ thường thì không thể. Yêu lực và nhân khí vốn khác biệt quá xa, rất khó dung hợp.”

“Khó dung hợp... tức là vẫn có khả năng?”

Bạch Hưu Mệnh lập tức nắm lấy điểm mấu chốt trong lời nói ấy.

“Thưa đại nhân, theo ghi chép của tổ phụ lão phu, nếu yêu quái thật sự tự nguyện móc nội đan đưa cho người phàm, thì người phàm có thể nhờ đó mà kéo dài sinh mệnh. Nhưng lão phu sống hơn trăm năm nay, chưa từng thấy chuyện đó xảy ra.”

“Vậy ông tin lời tổ phụ mình chép lại là thật sao?”

“Tổ phụ để lại thủ trát truyền đời, hẳn là điều mắt thấy tai nghe. Khi còn trẻ, lão phu từng tìm đọc rất nhiều dã sử, chí quái khắp nơi. Trong đó không thiếu những câu chuyện yêu quái vì yêu mà hiến nội đan cho người. Có lẽ... cũng không hẳn là chuyện hão huyền.”

Thấy Bạch Hưu Mệnh khẽ nhíu mày, Chiêm Nghi ung dung nói tiếp: “Trước kia lão phu từng nghiên cứu qua vài viên nội đan, trong đó ngoài yêu lực dữ dội, quả thực còn ẩn chứa sinh lực rất lớn. Nếu có thể loại bỏ yêu lực bên trong, phần còn lại sẽ trở thành linh dược kéo dài tuổi thọ tuyệt diệu nhất trên đời.”

“Ông từng thử qua sao?” Bạch Hưu Mệnh bắt đầu lấy làm hứng thú.

Chiêm Nghi bật cười khe khẽ: “Lão phu chưa thử, nhưng đã có người thử thay lão phu rồi.”

Lão hơi nheo mắt, hồi tưởng một lúc rồi mới tiếp lời: “Chuyện ấy xảy ra từ tiền triều. Khi đó vùng Thông Châu nổi lên một tà giáo tự xưng là Yêu Thần Giáo, lấy con đường nuốt yêu đan để thành thần làm giáo lý cốt lõi. Những giáo chúng đó chôn yêu đan vào trong cơ thể, kẻ nào sống sót thì dần dần biến dị, gây ra không ít sóng gió cho triều đình.”

“Về sau thì sao? Tiên hoàng cử người đi dẹp loạn à?”

“Không.” Chiêm Nghi khẽ lắc đầu, khóe miệng còn vương nét giễu cợt: “Chưa đợi tiên hoàng ra tay, giáo chủ của Yêu Thần Giáo đã chết rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »