Chương 10

“Gan không nhỏ nhỉ, dám gạt bản quan.” Giọng nói như mang theo nét cười, song trong nháy mắt, một bàn tay như thép đã bóp lấy cổ nàng, ép nàng phải ngẩng đầu đối diện.

Trước mắt là một gương mặt tuấn tú vô ngần, tựa như được ông trời dày công đẽo gọt, mỗi đường nét đều vừa vặn đến hoàn hảo. Trong đám người lẫn yêu mà nàng từng gặp, gương mặt ấy chắc chắn phải xếp vào hàng đầu chứ chẳng chơi.

A Triền vốn rất kén chọn, lại có tật ưa cái đẹp, bởi vậy mà không ít lần chuốc khổ vào thân. Mà người trước mặt, e cũng chẳng phải dạng dễ dây.

Y có đôi mắt dịu dàng, ánh nhìn rủ xuống tựa có những tia sáng quyến luyến lướt qua. Thế nhưng bàn tay đang siết cổ nàng lại vô cùng tàn nhẫn. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã tối sầm mặt mày, hơi thở nghẹn lại, không sao hô hấp.

Nàng gắng sức vùng vẫy, cào cấu tay y hòng thoát ra nhưng hoàn toàn vô dụng.

Bạch Hưu Mệnh chỉ lặng lẽ nhìn nàng giãy giụa, đến khi sức chống cự yếu dần, y mới từ tốn nới lỏng tay ra, giọng nói vẫn bình đạm như cũ: “Bản quan hỏi lại lần nữa, nó đã nói gì?”

“Nó cầu phong, nhưng thất bại. Nó còn nói... mình là một hồ ly tám đuôi.”

“Hồ ly tám đuôi?” Đồng tử Bạch Hưu Mệnh lóe lên, chợt cất tiếng: “Phong Dương.”

“Có thuộc hạ.”

Không biết từ đâu, một nam nhân tên Phong Dương đã lặng lẽ quỳ rạp xuống, cúi đầu lĩnh mệnh.

“Gọi người đến nghiệm thi.”

“Tuân lệnh.”

Chẳng bao lâu sau, hai người đã tiến lên kiểm tra thi thể cũ của A Triền. Chỉ một lát sau, họ đã lặng lẽ đứng sang một bên.

“Thế nào?” Bạch Hưu Mệnh hỏi.

“Bẩm đại nhân, đúng là một con hồ ly tám đuôi, tuổi đời còn nhỏ. Thân thể chi chít thương tích, có vẻ từng bị vây gϊếŧ. Trong cơ thể không còn yêu đan.”

Y không quá bận tâm tới kết quả ấy, chỉ thản nhiên hỏi: “Chết hẳn chưa?”

“Bẩm, chết hẳn rồi.”

“Đưa xác về Minh Kính Ti.”

“Rõ.”

“Còn người này...” Y đứng dậy, đón lấy chiếc khăn tay do Phong Dương dâng lên, nhàn nhạt lau tay: “Cũng mang về.”

Nói đoạn, chiếc khăn tay trắng muốt rơi nhẹ trên nền tuyết.

“Rõ.”

A Triền bị áp giải về Minh Kính Ti, hay nói đúng hơn, nàng bị đưa vào Trấn Ngục, một tầng ngầm dưới lòng Minh Kính Ti.

Nàng từng nghe nói về nơi ấy, tương truyền là chốn giam giữ những đại yêu hung tợn. Với Yêu tộc, đó là nơi chỉ cần nhắc tên cũng đủ khiến bọn trẻ con khóc thét.

Trong ký ức của Quý Thiền, cũng từng nghe có người bàn tán rằng một khi bị đưa vào Trấn Ngục của Minh Kính Ti thì hầu như chẳng còn ai sống sót bước ra.

Trước cửa Trấn Ngục có thị vệ mặc giáp đen canh giữ ngày đêm. Trên cánh cổng sắt đen tuyền là phù điêu hình long sinh chi tử Bệ Ngạn chạm nổi mờ mờ.

Khi nàng bị áp giải đến gần, thân ảnh ấy như trở nên sống động. Đôi mắt long linh kia như thể dõi theo từng bước chân nàng. Đến lúc cánh cửa mở ra, nàng lập tức bị đẩy mạnh vào trong.

Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, A Triền khẽ thở hắt ra, quả nhiên nam nhân kia đang nghi ngờ nàng.