Nửa tiếng sau, Trình Khắc cảm thấy tim mình như có thứ gì đó quấn lấy, nhẹ nhàng siết chặt. Cổ họng vô cùng khó chịu, khô khốc lại ngứa râm ran, giống như có thứ gì đang bò trong đó. Anh ta khó khăn ngúc ngoắc đầu quay sang nói với Chúc Kỳ Mộng đang đi bên cạnh mình:
“Mộng Mộng, anh khát nước quá. Không đi nổi nữa rồi! Chúng ta về bản lấy nước uống đi.”
Hiện tại hai người đã làm lễ sên bùa xong, đang đi xuống núi lấy xe để về tỉnh A ngay trong đêm. Vốn ban đêm chạy xe nguy hiểm nhưng Chúc Kỳ Mộng lại không muốn ngủ ở đây, nhìn thấy bọn tù trưởng Chúc Thiết cô ta lại nhớ chuyện năm xưa khiến tâm trạng bức bối không thôi.
Nhưng bây giờ Trình Khắc lại dở chứng giữa đường khăng khăng muốn quay về bản uống nước.
Đêm ba mươi chẳng có ánh trăng gì, Chúc Kỳ Mộng đi thì vấp phải một cành cây nên bực dọc nói:
“Sao lúc nãy không uống đi? Chịu đựng chút, sắp đến xe rồi. Đến thị trấn em sẽ mua nước cho anh.”
“Không được, anh khát lắm. Muốn uống ngay bây giờ.”
Trình Khắc lấy tay cào cào cổ họng đến chảy cả máu, đau đến mức anh ta rêи ɾỉ thành tiếng nhưng vẫn không dừng lại được.
Chúc Kỳ Mộng hướng điện thoại về phía Trình Khắc. Trạng thái hiện tại của anh ta khiến cô ta nhíu mày. Mồ hôi ướt đẫm tóc, áo thun trên người anh ta cũng ướt một mảng lớn, mặt mày trắng bệch, mắt hơi đỏ lên.
Cô ta nắm tay Trình Khắc không cho anh ta cào nữa.
“Anh làm sao vậy? Đừng cào nữa! Chảy máu rồi này!”
“Nước… nước… Mộng Mộng… cho anh nước…”
Trình Khắc luôn miệng kêu khát. Chúc Kỳ Mộng nhìn môi anh ta khô đến bong cả da thì quả thật người đã lâm vào trạng thái thiếu nước trầm trọng. Nhưng con đường mòn dẫn từ bản xuống đường lớn này làm gì có nước mà cho anh ta uống, đường quay về bản thì xa…
Chúc Kỳ Mộng nhướng mày nhìn con đường lộ cách mấy chục mét thấp thoáng ánh đèn ô tô. Cô ta cắn môi một lúc rồi quay sang nói với Trình Khắc đang ngồi bệt xuống đất thở hổn hển vì khát nước:
“Ở dưới có xe, chắc là người ta có nước. Anh ngồi đây đi, để em xuống dưới xin một ít nước cho anh.”
Trình Khắc gục gặc đầu chẳng biết đồng ý hay phản đối, miệng phát ra âm tiết không rõ ràng, đưa tay vừa cào ở cổ lên miệng mυ"ŧ mát. Trong điều kiện thiếu sáng nghiêm trọng, Chúc Kỳ Mộng cũng chẳng để ý nhiều, lập tức nhanh chân đi xuống đường lớn sợ người ta đi mất.
Nhưng cô ta không biết rằng những mảng da bong tróc trên môi Trình Khắc không phải màu trắng mà là màu đen, càng không hề biết so với nước anh ta càng muốn uống thứ gì đó vừa tanh vừa ngọt như những vụn thịt trộn lẫn cùng máu ở đầu móng tay.