Chủ nhân của đôi mắt phát sáng đó bước ra từ bóng tối, hiện rõ hình dáng, chính là Thanh Nguyệt.
Cô ấy không phải đã vào phòng rồi sao?
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo, hỏi: "Cậu định ra ngoài làm gì?"
"Tôi..."
Tôi ấp úng, trong lòng đầy nghi hoặc.
Cô ấy không biết tôi định đến mộ mẹ mình sao? Những chữ khắc đó chẳng lẽ không phải do cô ấy làm?
Thanh Nguyệt nhìn tôi, không nói gì, ánh mắt sâu thẳm khiến tôi lại có cảm giác rợn tóc gáy như lần đầu gặp cô.
Tôi cắn răng, kể lại chuyện năm chữ khắc trên quan tài mẹ mình. Nghe xong, cô ấy lập tức nhíu mày, ánh mắt còn lộ ra chút ngạc nhiên.
Tôi ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Sau đó, tôi còn mơ thấy chính cô là người khắc những chữ đó..."
Nghe vậy, Thanh Nguyệt chỉ nhíu mày thêm, nhưng không đáp lời.
Tôi cẩn thận hỏi: "Vậy có phải cô khắc không?"
"Cậu nghĩ sao? Tôi rảnh rỗi đến vậy à?" Cô ấy hỏi ngược lại.
Nghĩ một lúc, tôi lắc đầu.
Cơn mơ đó thật quá kỳ lạ. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại mơ thấy Thanh Nguyệt khắc những chữ đó. Chẳng lẽ là vì lúc ấy tôi có cái nhìn rất tiêu cực về cô ấy? Có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất.
Nhặt lại chiếc cuốc trên đất, tôi cúi đầu im lặng.
Thanh Nguyệt bước ra ngoài, thấy tôi đứng yên thì quay đầu liếc một cái, hờ hững nói: "Không đi à?"
Tôi vội vàng gật đầu, đóng cửa rồi chạy theo cô về phía mộ cha mẹ.
Dọc đường, Thanh Nguyệt không nói một lời, thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy. Không hề quá lời khi nói rằng ngay cả hơi thở của cô ấy cũng không cảm nhận được. Điều này khiến tôi càng thêm khó hiểu.
Khi đến nơi, Thanh Nguyệt chỉ tay về phía mộ mẹ tôi, bảo tôi đào. Trong lòng tôi vừa bất ngờ, vừa bối rối.
Điều bất ngờ là tôi cứ nghĩ mười ngày sau quay lại đây, sẽ có gì đó thay đổi, nhưng không. Mọi thứ vẫn y nguyên, chẳng có dấu hiệu gì bất thường. Cả con dã thú từng xuất hiện cũng không thấy bóng dáng. Nếu không có gì thay đổi, tại sao những chữ khắc trong quan tài lại yêu cầu tôi phải quay lại đây sau mười ngày?
Dù thắc mắc, tôi vẫn cúi đầu nói một lời xin lỗi trước bia mộ của mẹ, rồi bắt đầu đào.
Sau một lúc lâu, khi mồ hôi đã túa ra và hơi thở trở nên dồn dập, tôi cuối cùng cũng đào lên được chiếc quan tài. Dùng chiếc cuốc chèn vào khe hở, tôi định cậy nắp ra để Thanh Nguyệt xem, nhưng cô ấy bỗng ngăn tôi lại.
"Đủ rồi. Tôi biết rồi. Lấp lại đi." Cô ấy lạnh nhạt nói.
Tôi khựng lại, trong lòng đầy nghi vấn. Cô ấy đã biết điều gì?
Không mở nắp nữa, tôi hít vài hơi sâu, rồi bắt đầu lấp lại mộ. Tôi vẫn không hiểu vì sao năm chữ đó lại muốn tôi đến đây.
Sau hơn nửa giờ, tôi đã lấp xong mộ mẹ. Tôi định quỳ xuống lạy ba lạy, nhưng Thanh Nguyệt bước tới kéo tôi lên, lắc đầu nói: "Đi thôi. Đến gặp thứ đó."
Tôi khẽ gật đầu, theo sau cô ấy. Lần này tôi mang theo đèn pin, không cần cô ấy dắt tay. Chúng tôi đi bộ suốt hơn một giờ, tôi bắt đầu nhận ra những dấu vết đánh nhau còn sót lại trên mặt đất, cùng vài thi thể đang phân hủy nằm rải rác.
Nhìn trang phục, tôi nhận ra đây chính là nhóm người lần trước lái xe địa hình vào núi. Mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi buồn nôn, nhưng Thanh Nguyệt chẳng mảy may thay đổi sắc mặt.
Tôi để ý thấy trên các thi thể có nhiều vết cào xé, chắc chắn là do con dã thú đó gây ra. Nhưng lạ là nó không ăn thịt bọn họ?
Tôi thắc mắc, lòng đầy nghi vấn.
Càng đi sâu, tôi càng có cảm giác xung quanh như có thứ gì đó đang theo dõi mình, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm. Đây là khu vực núi, trước giờ tôi rất ít khi dám vào sâu như vậy. Nhớ đến lời Thanh Nguyệt từng nói "núi không phải nơi của con người", tôi không khỏi lạnh gáy.
Thanh Nguyệt vẫn không nói lời nào, còn tôi cứ lặng lẽ theo sau cô ấy trong khu rừng rậm im lìm đến đáng sợ. Tôi cũng không rõ mình đã đi bao lâu, chỉ thấy cây cối ngày càng to, không gian ngày càng yên ắng.
Đột nhiên, Thanh Nguyệt dừng lại. Ánh đèn pin trong tay tôi rọi xa, lộ ra một đôi mắt ma quái đang nhìn chằm chằm từ phía sau một gốc cây lớn. Đôi mắt ấy hơi ánh lên sắc xanh, nhưng không rực như con dã thú lần trước.
Nó lao ra từ bóng tối, một con vật toàn thân đen tuyền, tròn trịa, hình như một con hồ ly nhỏ. Nhưng nó lại nhe răng, gầm gừ đầy hung dữ. Làm sao lại có một con hồ ly đen ở đây?
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo phản xạ siết chặt cây cuốc trong tay. Con hồ ly đen nhìn tôi, phát ra những tiếng kêu kỳ quái, như thể muốn lao tới cắn chết tôi. Ánh mắt nó khiến tôi rùng mình. Chẳng lẽ con hồ ly này cũng đã thành tinh?
"Không nhận ra tôi à?" Thanh Nguyệt nhìn nó, hỏi lạnh lùng.
Con hồ ly đen kêu lên mấy tiếng, rồi bất chợt như phát điên, lao thẳng về phía chúng tôi.
Thanh Nguyệt nhíu mày: "Nó bị dọa sợ rồi."
Thấy nó xông tới định cắn, tôi vung cuốc lên, định giáng mạnh xuống đầu nó. Thanh Nguyệt chỉ liếc nhìn tôi, không có ý định ngăn cản. Nhưng tôi đã đánh giá thấp con hồ ly này. Nó nhanh đến mức cây cuốc của tôi vừa giáng xuống, nó đã nhảy lên và lao thẳng vào người tôi.
Hoảng hốt, tôi vung tay theo phản xạ, đấm mạnh một cú.
Một tiếng “bốp” vang lên, tay tôi lập tức bị cào rách, để lại năm vết máu. Con hồ ly bị đánh bay xuống đất, nằm co quắp, hai chân ôm bụng, phát ra những tiếng rêи ɾỉ như đau đớn, thậm chí còn có vẻ tủi thân.
Tôi định cầm cuốc lao tới kết liễu nó, nhưng nó trừng mắt nhìn tôi, rồi thoắt cái đã chạy biến vào bóng tối.
Lúc này Thanh Nguyệt mới lên tiếng: "Đừng để ý đến nó nữa, đi thôi."
Cô ấy nói xong liền quay người bước tiếp. Tôi đành nhìn theo bóng con hồ ly, thở dài một hơi, rồi bỏ ý định đuổi theo, tiếp tục đi theo cô ấy.
Nhưng đi chưa được bao xa, tôi lại nhận ra con hồ ly đen đó vẫn đang bám theo phía sau. Đôi mắt xanh lục của nó nổi bật trong bóng tối, giống như ánh mắt của một kẻ ác độc đang theo dõi từng bước chân tôi, khiến tôi không ngừng rùng mình.
Tôi cố tình tạo tiếng động để xua nó đi, nhưng nó chỉ chạy đi một lát, rồi lại xuất hiện, âm thầm bám sát. Tôi thực sự đau đầu, chẳng lẽ nó định chờ cơ hội để lén tấn công tôi?
May mắn là sau ba tiếng đi bộ mệt rã rời, chúng tôi cuối cùng cũng đến được một hang động nằm ở vị trí cực kỳ kín đáo. Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một khả năng: Đây chính là nơi ở của con dã thú đã ăn thịt cha mẹ tôi?
Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rút thanh kiếm gỗ mà Thanh Nguyệt đưa cho, giấu trong tay áo. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ gϊếŧ nó!
Nhìn vào hang động tối om trước mặt, tôi bất giác nhớ đến tin nhắn mà Diệp Bối Bối từng gửi. Diệp Bối Bối nói Thanh Nguyệt đã gϊếŧ một người trong hang này, và người đó trông rất quen, có vẻ là người trong thôn.
Nghĩ tới đây, tôi lén liếc nhìn Thanh Nguyệt vài lần. Cô ấy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không chút thay đổi, rồi bước thẳng vào hang.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đi theo. Dù vậy, đôi mắt ma quái phía sau vẫn không rời khỏi tôi, nhưng con hồ ly đen đó không dám tiến vào. Nó chỉ nấp sau một thân cây lớn, lén nhìn về phía này. Xem ra nó cũng biết điều, hang ổ của con thú này không phải nơi mà một con hồ ly nhỏ có thể tùy tiện xâm nhập.
Khi Thanh Nguyệt vừa bước vào trong hang, một điều kỳ lạ xảy ra: ánh sáng bỗng lóe lên. Từ vách đá, một đường lửa lan dài ra, làm sáng bừng toàn bộ không gian.
Một giọng nói âm u, lạnh lẽo vang lên: "Cô lại đến làm gì?"
Quả nhiên là giọng của con dã thú đó! Tôi lập tức siết chặt thanh kiếm gỗ giấu trong tay áo, chuẩn bị sẵn sàng. Thanh Nguyệt không đáp lời, chỉ bước thẳng vào trong, và tôi vội vã theo sau.
Hang động này thật sự rất dài, chúng tôi đi gần vài phút mới tới được một khu vực rộng lớn. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Không gian bên trong trông như một ốc đảo giữa sa mạc, đầy những dây leo xanh mướt và những trái cây xanh lạ kỳ tỏa hương thơm dịu.
Giữa không gian đó, một chiếc giường làm từ dây leo xanh hiện ra. Trên đó, một người phụ nữ mặc đồ đen đang tựa lưng. Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Đây chính là hình dạng người của con dã thú sao? Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, trong lòng dâng lên cơn giận bị đè nén. Cha mẹ tôi đã chết, còn cô ta thì vẫn sống tốt như thế này!
Tôi cố quan sát gương mặt cô ta, hy vọng tìm ra chút gì đó, nhưng chẳng thấy điều gì ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, như thể cô ta đang bị thương. Chẳng lẽ nhóm người trước đó lên núi đã khiến cô ta bị trọng thương, đổi lấy cái giá bằng mạng sống của vài người?
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích, như một kẻ săn mồi đang nhìn con mồi của mình. Cái nhìn ấy khiến tôi lạnh sống lưng, như thể cô ta sẵn sàng lao đến nuốt chửng tôi ngay lập tức.