Chương 16: Có gì đó không ổn

Tôi cảm giác một bàn tay nhỏ, trắng bệch đặt trên vai mình. Lạnh từ đầu tới chân, tôi suýt hét toáng lên, cố gắng giữ bình tĩnh và xoay người lại, sẵn sàng đấm một cú rồi bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Lý Tu Văn, cậu nhát gan thế à? Là tớ đây.”

Nghe giọng nói ấy, tôi lập tức cảm thấy như mình vừa được cứu rỗi. Quay đầu lại, tôi thấy Diệp Bối Bối đang đứng đó, đôi mắt to tròn nhìn tôi chằm chằm. Ôi trời, vừa nãy suýt nữa tôi tè ra quần.

“Sao cậu đi không phát ra tiếng động gì vậy?”

Tôi thở phào, chân gần như mềm nhũn.

“Tớ thấy cậu có vẻ sợ hãi, nên qua đi cùng cậu về nhà.” Diệp Bối Bối nói nhỏ.

“Cậu đợi tớ à?” Tôi ngạc nhiên.

Thường thì cha mẹ Diệp Bối Bối không bao giờ cho cô ấy ra ngoài vào ban đêm. Lần này chắc vì quá buồn nên muốn tìm ai đó tâm sự?

“Ừ, tớ đã đợi lâu rồi.” Cô ấy gật đầu.

Lòng tôi bỗng thấy ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha tôi, có lẽ chỉ có cô ấy là quan tâm tôi nhiều như vậy.

Tôi nói khẽ: “Vậy để tớ đưa cậu về nhà trước nhé.”

Nhưng Diệp Bối Bối lắc đầu: “Tớ muốn đến nhà cậu.”

“Đến nhà tớ làm gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Nói chuyện về chuyện trường học.”

“Ờ... được thôi, nói xong tớ đưa cậu về, không thì cha mẹ cậu lại lo lắng.” Tôi đồng ý.

Cô ấy gật đầu. Có cô ấy đi cùng, tôi bớt sợ hãi hơn hẳn. Tiếng thở kỳ lạ khi nãy cũng biến mất, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Nhưng cái cảm giác bị ai đó theo dõi ban nãy rất thật, còn cả tiếng thở như ngựa... hay chỉ là tôi tưởng tượng?

Tôi theo phản xạ quay lại nhìn vài lần, thấy con đường làng vẫn trống trơn, có lẽ chỉ là tôi suy diễn. Làm sao ai đó có thể tìm ra tôi nhanh đến thế? Tôi khẽ lắc đầu, bảo Diệp Bối Bối đi nhanh hơn.

Khi về đến nhà, tôi mở cửa, và Diệp Bối Bối đi theo vào. Đôi mắt cô ấy đảo quanh, như thể đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà tôi. Tôi bảo cô ấy ngồi xuống, còn mình ra vườn hái vài quả quýt.

Lúc trở lại, tôi không thấy Diệp Bối Bối trong phòng khách nữa, nhưng cửa phòng người phụ nữ chết tiệt lại mở toang. Diệp Bối Bối vào đó làm gì?

Tôi thấy khó hiểu, nhưng nghĩ lại, người phụ nữ chết tiệt đó không quay về, đồ đạc trong phòng cũng không còn giá trị gì.

Tôi tò mò bước vào. Đây là lần đầu tôi nhìn kỹ căn phòng ấy. Mọi thứ được bài trí tinh tế, như một “thế giới khác”.

Diệp Bối Bối đứng quay lưng lại, tay chạm vào chiếc vali của người phụ nữ chết tiệt kia. Chiếc vali này khá đẹp và đắt tiền, đến tôi cũng nhận ra điều đó.

Tôi định lên tiếng, thì DiệpnBối Bối quay đầu lại và bước ra.

Tôi đưa mấy quả quýt cho cô ấy, nhưng cô ấy lắc đầu: “Lý Tu Văn, hay là chúng ta lên núi đi dạo đi.”

“Hả? Bây giờ á?”

Tôi kinh ngạc. Trời đã tối đen như mực, hai đứa trẻ con đi lên núi lúc này thì quá nguy hiểm. Ai biết con thú hoang kia đang trốn ở đâu?

“Ừ, tớ rất muốn đi. Cậu đi cùng tớ được không?” Diệp Bối Bối nhìn tôi.

“Nhưng trời tối rồi, tớ thì không sao, nhưng cha mẹ cậu sẽ lo. Hơn nữa lên núi giờ nguy hiểm lắm.” Tôi nói khẽ.

“Tớ chỉ muốn đi một lần thôi, nếu cậu không đi, tớ tự đi.” Giọng Diệp Bối Bối cứng rắn.

Tôi hoàn toàn bất lực, đành nói: “Để tớ báo với cha mẹ cậu trước, không họ lại lo.”

Diệp Bối Bối lắc đầu: “Không cần, họ biết cả rồi. Tớ hứa với họ đây là lần cuối cùng. Cậu đi cùng tớ được không?”

Nhìn ánh mắt cô ấy, tôi không nỡ từ chối.

Tôi đành gật đầu: “Được, nhưng đợi tớ chuẩn bị vài thứ. Ít nhất phải mang theo thứ gì đó phòng thân.”

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có đèn pin và cái cuốc.

Diệp Bối Bối liếc nhìn cái cuốc trong tay tôi mà không nói gì. Cô ấy bước ra ngoài chờ. Tôi vội vàng khóa cửa và đi theo. Nhưng lòng tôi vẫn thấy bất an. Tôi không sao, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, liệu tôi có thể bảo vệ cô ấy không?

“Đi thôi.” Diệp Bối Bối giục.

Tôi lưỡng lự một lúc, đành bật đèn pin, tay xách theo cái cuốc, bước theo bên cạnh Diệp Bối Bối.

Trong bóng đêm, luồng sáng của đèn pin chiếu rọi con đường nhỏ phía trước. Tôi và Diệp Bối Bối cùng đi, xung quanh yên ắng đến kỳ lạ. Tôi hỏi Diệp Bối Bối có sợ không, cô ấy lắc đầu, không nói gì.

Chúng tôi đi được khoảng nửa tiếng thì đến chân núi.

Tôi nhìn khu rừng đen kịt phía xa và lại hỏi: “Cậu thực sự muốn lên núi à?”

Diệp Bối Bối gật đầu.

Không còn cách nào khác, tôi hít sâu một hơi rồi cùng cô ấy leo lên núi trong đêm tối.

Diệp Bối Bối trông không có vẻ gì là sợ, cứ lặng lẽ bước bên cạnh tôi. Nhưng tôi thì khác, cố gắng giữ đôi tai nhạy bén, cảnh giác mọi thứ xung quanh.

Trên ngọn núi này vẫn còn con dã thú chưa bị bắt, nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Hai người đi trong khu rừng vắng không bóng người, ánh trăng lọt qua các tán lá dày đặc. Đôi lúc, tiếng kêu kỳ lạ của động vật vang lên làm tôi giật mình. Khung cảnh khiến tôi nổi cả da gà.

Tôi vội nói: “Đừng lên nữa, đến đây là đủ rồi.”

“Đây mới là chân núi thôi, tớ còn không sợ, cậu sợ gì chứ?” Diệp Bối Bối quay đầu lại hỏi.

“Tớ không sợ, chỉ là...”

“Nếu không sợ thì đi tiếp đi.” Diệp Bối Bối ngắt lời rồi tiếp tục bước về phía trước.

Tôi thở dài bất lực, vội vàng theo sau. Tôi không thể để Diệp Bối Bối gặp chuyện được. Thấy cô ấy bước nhanh phía trước, tôi vươn tay định nắm lấy tay cô ấy, nhưng Diệp Bối Bối rụt tay lại, quay đầu nhìn tôi: “Tớ không thích ai chạm vào tay mình.”

Tôi hơi lúng túng. Trước đây tôi từng nắm tay cô ấy mà đâu thấy cô ấy từ chối?

“Bối Bối, cậu đang buồn lắm đúng không?”

Diệp Bối Bối không trả lời, chỉ lặng lẽ bước tiếp. Tôi nhìn bóng lưng cô ấy dưới ánh trăng, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

Có lẽ cô ấy nghĩ tôi không đi nữa, nên quay đầu lại: “Sao lại đứng đó thế?”

Tôi bước tới, nghiêm túc nói: “Bối Bối, người chết không thể sống lại. Ông cậu là thọ chung chính tẩm, ra đi không đau đớn, đối với một người già đó là điều tốt. Cậu nên nghĩ thoáng một chút.”

“Không ngờ cậu bây giờ cũng biết được nhiều điều đấy.” Diệp Bối Bối đáp, giọng nhàn nhạt.

“Sao tối nay tớ cảm thấy cậu có gì đó không đúng vậy?” Tôi không nhịn được hỏi.

Diệp Bối Bối khẽ cười: “Cậu không biết phụ nữ là hay thay đổi sao?”

Câu nói này phát ra từ miệng một cô bé mười hai, mười ba tuổi làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi tò mò nhìn cô ấy.

“Thôi được rồi, tớ sẽ nghĩ thoáng hơn. Đi tiếp thôi.”

Cô ấy nói rồi định bước tiếp, nhưng tôi giữ tay cô ấy lại.

Gương mặt Diệp Bối Bối thoáng hiện vẻ đau đớn, tôi vội vàng buông ra: “Xin lỗi, tớ không cố ý.”

“Không sao, đi tiếp đi.”

Diệp Bối Bối cúi xuống nhìn tay mình một lúc rồi lại bước lên phía trước.

Tôi đứng yên một lúc, và cô ấy lại dừng lại, quay đầu: “Sao lại không đi nữa?”

“Cậu lên núi làm gì thế?” Tôi hỏi.

Diệp Bối Bối tuy gan dạ, nhưng không thể nào ngang ngược đến mức nửa đêm đòi leo núi. Hơn nữa, vài ngày trước cô ấy vừa gặp chuyện. Với một cô gái, chắc chắn vẫn còn ám ảnh, vậy mà bây giờ kéo tôi lên núi, thực sự không bình thường chút nào.

“Tớ nói rồi mà, chỉ muốn lên núi dạo một chút. Cậu không muốn đi cùng à? Hay là cậu sợ rồi?”

“Tớ không sợ, chỉ là...”

Tôi bất lực. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện thì đúng hơn. Dù người phụ nữ chết tiệt nói linh hồn của Diệp Bối Bối đã trở về, nhưng ai mà biết được liệu có vấn đề gì khác không. Biết đâu cô ấy thậm chí còn không nhận ra mình đang làm gì.

“Thôi được, tớ biết rồi. Không cần cậu đi cùng nữa. Cậu về đi, tớ tự lên.” Nói xong, Diệp Bối Bối tiếp tục bước đi một mình.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, ánh sáng từ đèn pin kéo dài cái bóng ấy thành một vệt rất dài.

Đúng lúc đó, trong túi tôi vang lên tiếng “ting”, có tin nhắn đến.

Tôi rút điện thoại ra xem. Nhưng vừa nhìn nội dung, tôi lạnh toát cả người.

Chỉ vài từ đơn giản: [Cậu ngủ chưa?]

Một tin nhắn chào hỏi bình thường, nhưng điều đáng sợ là tin nhắn đó lại được gửi từ... Diệp Bối Bối.