Lướt điện thoại một lúc, phát hiện ngoài việc nghĩ đến đàn ông thì cô không thể tập trung làm bất cứ việc gì khác nữa, Hạ Vụ quyết định từ bỏ việc lướt video ngắn một cách vô vị, rồi đi đến nhà bếp.
Loay hoay một hồi lâu, nhìn thời gian - mới có mười giờ rưỡi thôi.
Hạ Vụ: [Em muốn đến tìm anh, anh dậy chưa?]
Lần này Du Diên Thần đã nhắn lại rồi: [7702]
Nhận ra mấy con số này là mật khẩu nhà anh, Hạ Vụ có chút hưng phấn: [Anh dậy chưa?]
Hạ Vụ đợi ba phút, nhưng không đợi được hồi âm.
Không biết anh lại ngủ rồi, hay là đang làm việc khác nên không thấy tin nhắn nhỉ.
Cầm bánh mì sandwich đã làm xong lúc nãy, chưa đến năm phút sau là Hạ Vụ đã đứng trước cửa nhà Du Diên Thần, nhập mật khẩu rồi.
"Du Diên Thần?"
Hạ Vụ gọi một tiếng vào trong phòng khách, không nghe thấy ai đáp lại, cô lại đứng ở huyền quan thêm một phút nữa.
Trong một phút này, đầu óc cô không hề nhàn rỗi giây nào cả. Đầu tiên là hốt hoảng mất vài giây, tưởng tượng Du Diên Thần là một kẻ gϊếŧ người đáng sợ, vì chân tàn tật, tâm lý biếи ŧɦái nên mới dụ dỗ phụ nữ đến nhà để tra tấn rồi gϊếŧ hại.
Sau đó, cô lại bắt đầu nghĩ, nếu lúc này Du Diên Thần còn ngủ, cô vào tìm anh rồi đè lên người anh, chân anh lại không thể cử động… Như vậy thì không phải là cô có thể toại nguyện rồi ư?
Ý nghĩ đè đàn ông xuống đột nhiên chiếm trỗi dậy trong đầu cô. Hạ Vụ tìm dép dùng một lần trong nhà, bắt đầu đi vào để thăm dò.
Là hàng xóm, tuy rằng hai nhà trang trí khác nhau, nhưng đại khái thì cấu trúc và công năng đều giống nhau cả.
Vì thích nhìn ngắm nhìn phong cảnh thoáng đãng hơn nên cô đã chọn ở tầng hai, còn hai phòng ở tầng một thì một phòng làm phòng tập nhảy còn một phòng làm phòng chứa đồ.
Nghĩ đến chân của Du Diên Thần, Hạ Vụ mở cửa căn phòng gần phòng khách nhất.
Cô quá may mắn, một phát trúng ngay.
Căn phòng mà cô mở có rèm cửa chắn sáng được kéo kín mít, vì cô mở cửa phòng nên mới có một tia sáng len lỏi vào trong.
Căn phòng đóng kín cả đêm, lúc này toàn là mùi của Du Diên Thần thôi.
Hormone nam tính ngang ngược này khiến cho Hạ Vụ phải vịn khung cửa mới có thể đứng vững.
Trên chiếc giường lớn hai mét trong phòng, có một cái bọc lớn phồng lên. Cô có thể dễ dàng biết được vị trí của Du Diên Thần trên giường.
Nhìn thấy xe lăn bên cạnh giường, Hạ Vụ từ từ di chuyển tầm mắt đến cuối giường, suy nghĩ xem có nên cởi giày, lặng lẽ vén chăn ra rồi từ cuối giường bò đến đầu giường, hung hăng mà đè lên người Du Diên Thần không...
"Du Diên Thần, anh vẫn còn ngủ…"
Đầu óc Hạ Vụ choáng váng, không muốn bản thân làm ra cái chuyện xấu như là cưỡng ép người tàn tật. Cô muốn đánh thức anh dậy, nhưng vì cơ thể quá muốn làm chuyện xấu, nên cổ họng mới nghẹn lại, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.
"Du Diên Thần, anh không tỉnh sao?"
Hạ Vụ từ từ đi đến đầu giường, nhìn Du Diên Thần như sói đói nhìn thấy thịt tươi.
Từ khi chú ý đến Du Diên Thần, cô đã phát hiện anh thỉnh thoảng sẽ tháo khẩu trang ra, nhưng mũ thì vẫn luôn đội trên đầu.
Trước đây, cô còn nghĩ anh có phiền não gì, như là bị hói chẳng hạn.
Nhưng bây giờ thì cô đã gạt bỏ suy nghĩ đó rồi.
Không hề ăn nhập với khí chất u ám chán đời của Du Diên Thần, kiểu tóc dựng ngược của anh lại là kiểu tóc thử thách độ đẹp trai của khuôn mặt.