Chương 5

Hơi nóng khao khát bao trùm hai má Hạ Vụ, khiến đôi mắt cô như mờ hơi sương.

Cảm giác ẩm ướt khiến Hạ Vụ khó chịu vô cùng.

"Hạ Vụ, cô đang làm gì vậy?"

Nhận thấy Hạ Vụ lại bắt đầu mấy hành vi si mê của mình, cứ dính chặt chứ không định tách ra, Du Diên Thần vừa bực mình vừa buồn cười.

Uổng công anh còn tưởng cô bị anh làm tổn thương lòng tự trọng nữa chứ.

"Du Diên Thần, anh có biết “tay thiên thần” là gì không?"

Bị Du Diên Thần nhắc nhở, Hạ Vụ cảm thấy xấu hổ, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục tiến hành mục đích với tốc độ chậm chạp thế này nữa. Với cái tần suất ướt giường này của cô, thì cô đã sắp không còn ga trải giường để thay nữa rồi.

Là đàn ông, lại là một người đàn ông tàn tật trưởng thành, tuấn tú giàu có, cô không tin Du Diên Thần không có nhu cầu về phương diện đó, không có ảo tưởng về yêu đương chớp nhoáng với một cô gái xinh đẹp.

Lần đó, cô cố ý ngã vào lòng anh rồi sờ mó một hồi, cô biết chỗ cô cần đến kia vẫn hoàn toàn bình thường.

"Thiên thần gì cơ?"

Cảm giác Hạ Vụ đứng thẳng người, lại dùng tay che lên mắt anh. Bàn tay đặt ở hai bên hông xe lăn của Du Diên Thần khẽ động, nghĩ đến sự khẩn trương và không được tự nhiên trong giọng nói của cô, cuối cùng anh cũng không vươn tay ra gạt tay cô xuống.

"Chính là thiên thần có tấm lòng lương thiện, sẽ khiến anh vui vẻ ấy."

*

Tắm xong, Hạ Vụ mở ngăn kéo, ánh mắt cô đảo qua một vòng các loại đồ chơi, cuối cùng vẫn chọn đóng ngăn kéo lại.

Sau khi phát hiện cơ thể có gì đó không ổn, cô đã lên trên mạng mua rất nhiều thứ có thể khiến bản thân vui vẻ.

Những thứ này có tác dụng ức chế sự xao động của cơ thể cô, nhưng tác dụng không lớn.

Hơn nữa, sau khi thử vài lần, cô không những không cảm thấy nghiện, mà còn cảm thấy phiền phức và nhàm chán.

Cứ nghĩ là do món đồ mà mình mua không đúng, cô còn tìm hiếu ở các trang mạng xã hội một phen. Nhưng cảm giác vẫn giống thế - cho dù sự xốn xao trong người cô đã được giảm bớt, lại cũng không cảm thấy thoải mái hay vui sướиɠ là bao.

Dù sao thì cái cơ thể cà chớn này của cô chỉ muốn đàn ông thôi.

Nằm phịch xuống giường, Hạ Vụ mắng một hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn cầm di động lên, mở WeChat xem tài khoản mà mình mới kết bạn.

Avatar và phần giới thiệu của Du Diên Thần đều rất lãnh đạm.

Avatar của anh là một chữ “Du” lớn, phông chữ đậm, hiệu ứng ngọn lửa chuyển màu.

Phần giới thiệu thì lại càng rõ ràng, mạnh mẽ…

[Tôi họ Du, một chữ Du, trở tay phá vỡ cục diện này *kính râm*]

Avatar với tinh thần phá cách này, cộng với những trích dẫn không mấy phù hợp với đa số người bình thường, quả thật là khiến người ta rùng mình hơn cả việc tắm nước lạnh nữa.

Hạ Vụ không biết Du Diên Thần đang chơi trò trừu tượng hay là anh thật sự thích phong cách như thế này.

Cố gắng nhắm mắt lại, Hạ Vụ không tiếp tục xem vòng bạn bè trống rỗng trong ba ngày qua của Du Diên Thần nữa, mà mở giao diện chat ra.

Thanh niên tinh thần thì cứ là thanh niên tinh thần đi, dù sao thì cái chân kia của anh cũng không thể làm gì người ta được, cô có thể nhịn.

Mở giao diện chat ra thì dễ rồi, nhưng Hạ Vụ lại bị mắc kẹt vì không biết phải nói gì.

Từ nhỏ cô đã biết vẻ ngoài của mình có lợi thế, người lớn thường sẽ rất thích cô, bạn bè cùng lứa cũng sẽ chủ động kết bạn với cô. Đến khi có ý thức về nam nữ, người theo đuổi cô cũng không ngớt bao giờ.