Dưới ánh sáng mờ mịt, đôi mắt dài và sâu thẳm của anh toát ra ánh sáng u ám. Hạ Vụ nuốt nước bọt, không bị dọa sợ bởi sự xâm lược mà Du Diên Thần thể hiện ra, ngược lại còn bị anh làm cho khô cả họng.
Bàn tay cô bao lấy ngón tay đang ấn trên trán mình. Dưới ánh mắt của Du Diên Thần, cô kéo ngón tay của anh đến bên môi, đôi môi nóng bỏng khẽ chạm vào một chút.
Hạ Vụ không muốn đối diện với vấn đề thích hay không này, dù sao thì cô cũng không muốn yêu đương với anh, cho nên cô dùng một cách nói chân thành khác.
"Du Diên Thần, em có du͙© vọиɠ với anh, muốn hôn anh muốn ôm anh. Em cũng không biết mình thích anh hay chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với anh nữa, nhưng chuyện em rất muốn tiếp xúc thân mật với anh là thật."
Rặng mây thẹn thùng hồng phấn lan từ hai gò má đến tận nơi bị cổ áo che khuất mới thôi. Du Diên Thần cảm thấy ngón tay mình cũng bị nhiễm phải nhiệt độ nóng bỏng trên người cô rồi, cơn giận vốn đang luẩn quẩn trong đầu cũng bị thiêu cho tắt rụi.
Đột nhiên rụt tay về, Du Diên Thần hất cằm vào bộ phim đã kết thúc.
"Đi đổi phim."
"À."
Hạ Vụ đáp một tiếng, chỉ là lúc đứng dậy thì hai chân mềm nhũn, không đứng lên được, lại ngồi về ghế sofa.
Du Diên Thần liếc mắt nhìn đôi chân hơi run rẩy của cô. Vừa rồi, khi môi cô chạm vào ngón tay anh, anh đã cảm thấy được sự run rẩy nơi cơ thể cô rồi. Sao lại có cô nhóc cà chua như vậy cơ chứ, vừa háo sắc lại vừa nhát gan.
Từ ghế sofa đổi sang xe lăn, Du Diên Thần điều khiển xe lăn đi đổi một bộ phim khác. Thấy Du Diên Thần tự lực cánh sinh, Hạ Vụ cũng vừa lúc nhân cơ hội này để đi vệ sinh.
Đợi đến khi cô ra, Du Diên Thần đã về lại trên ghế sofa, giống như đang chuyên tâm xem phim. Chỉ là ánh mắt cô vừa dừng trên người anh chưa đến ba giây, anh đã nghiêng mặt, ngoắc tay với cô.
"Hạ Vụ, tôi là người rất coi trọng sự công bằng."
"Gì cơ?"
Bàn tay anh nắm lấy cổ tay Hạ Vụ rồi thuận thế kéo cô xuống, khiến cô ngã ngồi lên trên ghế sofa.
"Khoản nợ hồi sáng của em, tôi nghĩ đã đến lúc nên tính sổ rồi."
Động tác của anh đồng bộ với lời nói, gần như vừa dứt lời, môi anh đã hôn lên cổ Hạ Vụ.
Những sợi tóc hơi cứng cọ vào khiến cằm Hạ Vụ ngứa ngáy, nhưng chỗ khác lại còn ngứa hơn nữa.
Vô số dòng điện nhỏ li ti len lỏi dọc theo da thịt cô, cơn tê mỏi khó lòng kiểm soát khiến Hạ Vụ sinh ra ý muốn chạy trốn, nhưng ngay cả đầu óc cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, khiến cô không cách nào điều khiển được cơ thể mình.
Đợi đến khi Du Diên Thần dừng lại, cô mới phát hiện một tay mình đã đè lên lưng anh, một tay thì luồn vào tóc anh.
Điều khiến Du Diên Thần dừng lại chính là cơn đau nơi da đầu, anh tưởng Hạ Vụ không vui, nhưng ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ánh mắt cô mê mang, khóe môi hơi hé, cả người đều bị sức nóng làm cho thất thần luôn rồi.
Vốn định một vừa hai phải, nhưng nhìn thấy nhóc cà chua như vậy, yết hầu Du Diên Thần trượt trượt, cúi đầu tiếp tục đòi thêm chút lãi cho mình.
Nụ hôn lúc nặng lúc nhẹ rơi trên cần cổ trắng nõn mềm mại, liếʍ láp ban đầu cũng dần biến thành hôn mυ"ŧ, Du Diên Thần không nhịn được mà khẽ cắn một cái.
Nhìn vết răng dần dần hiện ra trên làn da mỏng manh, anh chột dạ mà dừng lại.