Du Diên Thần sao mà đoán không ra suy nghĩ của cô được chứ, anh dứt khoát thoát khỏi màn hình trò chơi: "Không muốn chơi game thì chọn một bộ phim đi."
Nói đến phim là Hạ Vụ lập tức có hứng thú ngay. Cô phát hiện ở chỗ Du Diên Thần có không ít băng phim điện ảnh, mới cũ đều có cả. Tìm một bộ phim mà mình có hứng thú, Hạ Vụ lại đi vào bếp tìm một đống đồ ăn vặt ra đặt trên bàn trà, sau đó mới quay lại, dựa vào bên người Du Diên Thần.
Nhìn Hạ Vụ, Du Diên Thần coi như đã hiểu rõ ý nghĩa của thành ngữ "được voi đòi tiên" rồi.
Vừa rồi, cô thấy chán mà dựa vào vai anh thì cũng thôi đi, bây giờ thì hoàn toàn coi chuyện tiếp xúc cơ thể với anh là hành vi anh ngầm cho phép luôn.
Cái đầu nhỏ len lén chui vào lòng anh, không ngừng thăm dò giới hạn của anh.
"Sandwich buổi sáng em mang đến, anh ăn rồi à?"
Hạ Vụ nghĩ đến chuyện vừa rồi khi mở tủ lạnh thì không thấy cái sandwich mà cô mang đến đâu nữa.
"Ăn rồi."
Du Diên Thần không phủ nhận, nghe dì giúp việc nói là Hạ Vụ mang đến, đoán là cô tự làm nên anh dùng làm bữa sáng luôn: "Vị không tệ."
"Là do em tự tay làm đó."
Phim đã bắt đầu, Hạ Vụ muốn chuyên tâm xem phim, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội chấm mυ"ŧ Du Diên Thần.
Bàn tay cô vốn buông thõng bên cạnh người, lúc này, từng đầu ngón tay lần lượt tiến lên, tạm thời dừng ở bên cạnh đùi Du Diên Thần: "Vì cắt thịt nguội, ngón tay em đều bị dao cứa vào rồi nè."
“Chân tay vụng về.”
Du Diên Thần liếc mắt nhìn bàn tay không có bất kỳ vết thương nào của Hạ Vụ, rất khô khan mà phê bình một câu như vậy.
"Hức hức, tay em đau quá, từ sáng đau đến bây giờ luôn."
Hạ Vụ giơ tay ra trước mặt Du Diên Thần: “Muốn anh thổi thổi cho em."
Hạ Vụ giả khóc trông rất giả, nhưng có nền tảng của diễn viên, mắt cô nói đỏ là đỏ, thậm chí chóp mũi cũng nhuộm màu hồng nhạt vì tủi thân.
Bị cô mềm mại mà làm nũng như vậy, trong lòng Du Diên Thần lại bắt đầu chửi thề. Cũng không phải là anh không vui, cô sẵn sàng vì anh mà tốn công tốn sức cỡ đó, dĩ nhiên anh cũng cảm thấy thỏa mãn lắm chứ. Chỉ là anh cảm thấy tiến độ quá nhanh, càng không vui vì bản thân bị cô dễ dàng kí©h thí©ɧ đến thế.
Anh và cô không giống nhau, anh là người đàn ông tốt, có chút rụt tè mà giữ mình trong sạch.
Không vui mà thổi một hơi vào lòng bàn tay Hạ Vụ: "Xem phim đi."
"Ưʍ."
Nắm chặt hơi nóng trong lòng bàn tay, mặt Hạ Vụ đỏ bừng, lại xáp vào gần Du Diên Thần thêm một chút.
Du Diên Thần đưa ngón tay điểm vào đầu cô rồi đẩy cô ra xa. Cô ngồi thẳng người được vài phút, thừa dịp Du Diên Thần tập trung vào bộ phim, cơ thể lại như cá không xương mà dựa vào người anh.
Bộ phim mà Hạ Vụ chọn là một bộ phim về phụ nữ.
Nữ chính là một người phụ nữ trung niên đã lớn tuổi. Trong mắt mọi người, bà luôn mang hình tượng của một giáo viên cẩn trọng cổ hủ. Sau khi chồng qua đời, một thời gian dài bà cũng không hẹn hò với đối tượng mới nào cả. Giống như phần lớn phụ nữ cùng tuổi, bà xấu hổ khi nói đến tìиɧ ɖu͙©, du͙© vọиɠ sinh lý của cơ thể như thể biến mất theo sự ra đi của chồng bà luôn rồi.
Nhưng nữ chính lại không giống phần lớn mọi người, sau khi kìm nén trong một thời gian dài, bà đến một thành phố xa lạ, đặt lịch hẹn với một người đàn ông trẻ tuổi cung cấp dịch vụ đó.