Hạ Vụ nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng sắc nét của anh dưới ánh nắng, cô vẫn không hiểu cái nhếch mép vừa rồi của anh là có ý gì.
Trái tim cô cũng vì mãi không nhận được đáp án của anh mà treo lửng lơ trên cao.
Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Cô chỉ nghĩ rằng chân của Du Diên Thần sẽ khiến anh bị trừ điểm khi người khác phải chọn bạn đời, nhưng lại không nghĩ nhiều đến chuyện khuôn mặt và tiền của anh sẽ được cộng điểm đến mức nào.
Khoảng thời gian này cô không thấy có người phụ nữ nào ở bên cạnh Du Diên Thần cả, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có bạn đời. Có thể là đối phương đi công tác hay đi nghỉ mát rồi, hoặc là ăn chán Du Diên Thần nên đi kiếm hoa thơm cỏ dại nơi khác cũng nên.
"Du Diên Thần, anh trả lời thẳng vào câu hỏi của em đi."
Du Diên Thần muốn nói là có, anh có một đống lớn fan bạn gái và fan vợ đấy. Nhưng nghĩ đến những chủ đề mà Hạ Vụ thường nói chuyện với mình, để tránh bản thân lộ ra những thứ không cần thiết, lại khiến trò chơi mất vui.
Anh buông cần điều khiển, nhìn thẳng về phía Hạ Vụ, nhướng mày rồi “trả lời thẳng” theo yêu cầu của cô: "Người xếp hàng nhiều lắm, cô muốn lấy số sao?"
Trái tim Hạ Vụ rốt cuộc cũng đã có thể thả lỏng, cô nhào vào lòng Du Diên Thần: "Em không có đạo đức, em muốn chen hàng!"
"Phải làm cho đến nơi đến chốn chứ, bớt mộng tưởng hão huyền đi."
Lại bị đẩy ra một lần nữa, Hạ Vụ chỉ có thể tiếp tục dùng tiếng hừ để biểu đạt sự bất mãn của mình thôi.
Nhìn thấy hai má phồng lên của cô, biết cô cố ý giả vờ đáng yêu để trêu chọc mình, Du Diên Thần vẫn không nhịn được mà mắc câu. Tay anh ngứa ngáy mà đưa lên bóp má cô một cái, rồi lại niết một hồi.
"Đừng hừ nữa, lấy tay cầm điều khiển đi."
Hạ Vụ cầm tay cầm điều khiển, mặt dán lên ngón tay Du Diên Thần mà cọ cọ, lại tiếp tục hừ một tiếng.
Dù sao thì cũng không nên quá nghe lời, như vậy có vẻ như cô rất yếu thế.
Du Diên Thần tìm một trò chơi đua xe đôi. Hạ Vụ không mấy hứng thú, nhưng nghĩ đến chuyện vì chân bị tàn tật nên Du Diên Thần chỉ có thể dựa vào chơi game để hoàn thành giấc mơ đua xe của anh, thế là cô cũng thử phối hợp.
Chỉ là không có hứng thú chính là không có hứng thú, Hạ Vụ mới chơi nghiêm túc một ván là đã bắt đầu xao nhãng, sự chú ý của cô tập trung hết vào người đàn ông bên cạnh. Cô nghĩ đến mùi hương của anh, nghĩ đến nhiệt độ cơ thể anh.
Cảm giác trên vai mình có thêm một cái đầu, Du Diên Thần giật giật vai, nhưng không hất cô ra được nên cũng mặc kệ cô.
"Muốn chơi gì thì tự mình chọn đi."
Nhìn ra Hạ Vụ không có hứng thú với trò chơi mà anh chọn, Du Diên Thần ném quyền lựa chọn cho cô.
Nhưng khi anh phát hiện Hạ Vụ tìm một trò chơi thời trang, Du Diên Thần lại giành lại quyền lựa chọn về tay mình.
"Cô đã nhìn nhãn chưa?"
Hạ Vụ liếc mắt nhìn trò chơi ghi phần độ tuổi được khuyến nghị là từ năm đến mười hai tuổi thì cũng không hề thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy nhà sản xuất trò chơi quá võ đoán. Làm như thế này thì sẽ để mất những khách hàng trưởng thành có tiền như cô mất thôi.
"Anh chọn trò chơi đi, em xem anh chơi."
Hạ Vụ dựa người vào Du Diên Thần, nhàm chán nói. Dù sao thì "ý của Tuý Ông không phải ở rượu", không chơi game ngược lại còn bớt việc cho cô.