Hạ Vụ thấy Du Diên Thần không ngồi xe lăn mà ngồi trên ghế sofa, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô vốn định ngồi cách anh một khoảng bằng nửa người, sau đó từ từ nhích lại gần, nhưng bởi vì cái thân thể tồi tệ của cô không nghe lời, cho nên chân hai người mới dán vào nhau như thế này.
Du Diên Thần cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy dài đang dán sát vào quần thể thao của mình: "Cô cho rằng mưu đồ bất chính là từ ngữ dùng để khen ngợi đấy à?"
"Vậy em không có mưu đồ bất chính, anh sửa lại ghi chú đi."
Hạ Vụ bất ngờ nghiêng người, nhào vào lòng Du Diên Thần để cướp điện thoại.
Chỉ là động tác cướp điện thoại của cô cũng không quá vội vàng, tròng mắt dán chặt vào mặt Du Diên Thần chứ không phải chiếc điện thoại anh đang giơ cao kia.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Hạ Vụ lại đang nằm ghé vào trong lòng Du Diên Thần, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn đến gần anh hơn nữa. Đôi môi mềm mại cũng nóng lên, rất muốn hôn một cái gì đó.
Nhiệt tình đến nổi đỏ lên như trái cà chua thế này thì cũng chịu chung đãi ngộ như buổi sáng thôi, tay Du Diên Thần chống đầu cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.
Hạ Vụ nghiến răng, cô nghi ngờ là Du Diên Thần không thích con gái.
Nhưng nếu anh không thích con gái, thì trước đó, khi cô cố ý ngã vào chân anh rồi sờ soạn một hồi, anh lại có phản ứng là sao.
Hơn nữa cô đã phơi bày "tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết" rồi mà, nếu anh là chị em bạn dì thì cứ nói thẳng ra là được, tại sao lại cứ phải làm bộ làm tịch với cô thế này.
Đúng, chính là làm bộ làm tịch.
Tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả hành vi của Du Diên Thần, Hạ Vụ tránh khỏi tay anh, nặng nề hừ một tiếng.
"Ừm, lần này trực quan rồi nè."
Du Diên Thần thu hồi điện thoại, mở ra giao diện ghi chú, thật sự sửa lại ghi chú mới cho Hạ Vụ.
Hạ Vụ nghiêng mắt nhìn…
[Cà chua đỏ có mưu đồ bất chính]
Hạ Vụ: "..."
Từ hàng xóm biến thành rau củ có thể ăn, miễn cưỡng coi như khoảng cách giữa hai người bọn họ đã gần hơn rồi.
Đưa tay quạt quạt về phía mặt mình, cô có đỏ mặt ở trước mặt Du Diên Thần cũng chẳng sao cả, nhưng cảm giác khó chịu khi mặt mình nóng lên thì cô khó mà lờ đi được.
"Em đi rót nước, anh muốn uống gì không?"
"Cái tủ lạnh nhỏ bên cạnh cô có nước mát đấy."
Du Diên Thần chỉ chỉ, Hạ Vụ lấy một chai nước mát áp lên mặt: "Trong tủ lạnh của anh sao lại có mặt nạ?"
"Tại sao trong tủ lạnh của tôi lại không thể có mặt nạ?"
Du Diên Thần hỏi ngược lại rồi hơi dừng một chút, anh đã đoán ra nguyên nhân vì sao Hạ Vụ lại hỏi như thế, mới bổ sung thêm một câu: "Tôi không được dùng sao?"
"À..."
Hạ Vụ kéo dài giọng, trước khi ngồi lại vị trí vừa rồi, cô cảm thấy mình cần phải hỏi cho rõ ràng mới được: "Anh có bạn gái không? Hoặc là vợ gì đó?"
Cô hỏi một cách cẩn thận, hỏi xong thì ánh mắt lại không tự chủ được mà trừng lớn, rõ ràng là sợ nghe thấy đáp án không muốn nghe.
"Bây giờ mới hỏi, có phải là hơi muộn rồi không."
Du Diên Thần lười biếng dựa vào ghế sofa, anh điều chỉnh trò chơi, chê ánh sáng bên ngoài ảnh hưởng bèn kéo rèm cửa sổ lại.
Rèm cửa trượt trên đường ray điện phát ra tiếng "ù ù", xung quanh đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn ánh sáng rực rỡ của màn hình chiếu lên người Du Diên Thần.