Chương 10

Hạ Vụ chớp mắt, đây là đang muốn ám chỉ điều gì đó với cô hả?

Biết vậy cô đã không đi hôn cổ làm gì, mà nên trực tiếp chui vào chăn luôn, nếu vậy thì khéo bây giờ là cô đã "ăn" được rồi cũng nên.

Chủ yếu là cô không biết Du Diên Thần đã tắm hay chưa. Dù sao thì so với người bình thường, vì chân cẳng nên việc vệ sinh của anh sẽ không được thuận tiện cho lắm, cô sợ anh bẩn, lỡ vén chăn lên rồi nhìn thấy cái gì đó làm cô mất hứng thì sao. Thế nên cô mới chọn cách tiếp xúc tương đối "trong sáng" như vậy.

Du Diên Thần nói xong, thấy Hạ Vụ không lên tiếng cũng không có ý tránh đi, khóe môi anh không khỏi giật giật: "Cô không đi ra ngoài, là muốn ở lại nhìn hả?"

"Được không anh?"

"Đương nhiên…" Du Diên Thần dừng một chút, nhìn vào mắt Hạ Vụ, cưới như không cười mà nhếch khóe miệng lên, sau đó nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Không - thể."

Thật là keo kiệt.

Hạ Vụ buông xe lăn ra, không cam lòng mà bước chậm ra khỏi phỏng.

Vẻ mặt Du Diên Thần không chút cảm xúc mà thưởng thức cảnh tượng Hạ Vụ lưu luyến không nỡ rời đi. Chờ đến khi xe lăn đi vào phòng tắm, khóe miệng anh mới lại cong lên.

Anh thật sự nên tìm thầy bói để tính thử một quẻ mới được. Anh là trúng cái vận đào hoa gì mà lại gặp được một cây si kiểu như Hạ Vụ cơ chứ.

Rốt cuộc là cô mê mẩn anh đến mức nào hả? Mặt đỏ như cà chua, giọng nói cũng run rẩy, vậy mà vẫn không quên "chấm mυ"ŧ".

Xoa xoa tóc, Du Diên Thần ngồi trước gương một lúc lâu mới bắt đầu rửa mặt.

Hạ Vụ đợi ở phòng khách khá lâu, dì giúp việc phụ trách nấu cơm dọn dẹp cũng đã đến, thế nhưng cửa phòng của Du Diên Thần vẫn đóng chặt.

Nghi ngờ là có khi nào Du Diên Thần lại ngủ quên rồi không, cô thử mở cửa phòng Du Diên Thần, thì phát hiện anh đã khóa cửa phòng mất rồi.

Thật là không đáng yêu chút nào hết.

Cùng dì giúp việc trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, Hạ Vụ cảm thấy cứ đợi như vậy cũng chán, vừa hay người đại diện gửi kịch bản cho cô, thế là cô liền về nhà xem kịch bản.

Cơ duyên để cô bước vào cái nghề này cũng không có gì đặc biệt cả.

Dượng cô mở một công ty giải trí, hồi nhỏ cô từng đóng vai quần chúng vài lần rồi, nhưng chính thức ra mắt thì là năm cô mười sáu tuổi. Mẹ cô có đối tượng hẹn hò ổn định, cuộc sống dần không cần cô ở bên cạnh, cũng thúc đẩy cô bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình.

Xem một lượt các chuyên ngành đại học, cô không có hứng thú với mấy môn tự nhiên, môn xã hội cũng không có gì đáng mong đợi cả. Bình thường cô cũng học vẽ và âm nhạc, nhưng chỉ coi đó là sở thích chứ không có ý định biến chúng thành nghề nghiệp lâu dài.

Cuối cùng, lựa chọn của cô dừng lại ở nghề diễn viên.

Vì ngoại hình, từ nhỏ bên cạnh cô đã có không ít người nói cô thích hợp để tiến vào giới giải trí. Chỉ là bà nội cô không thích, cho nên sau khi đóng vai quần chúng vài lần, cô cũng không còn tiếp xúc với việc đóng phim nữa.

Gạt bỏ cái nhìn của những người khác thì cô cảm thấy mình có hứng thú nhất là với việc diễn xuất.

Không phải thích cảm giác được người khác chú ý khi làm minh tinh, mà là thích sự mới lạ khi được đóng những vai diễn khác với tính cách của mình.

Hơn nữa, chỉ có diễn viên là chỉ cần làm tốt công việc của mình thì sẽ có thể nhận được rất nhiều lời khen.

Ai có thể ghét môi trường làm việc tràn ngập sự khích lệ và tán dương cơ chứ.