Lại đυ.ng phải nữa rồi.
Du Diên Thần khẽ nhấc mí mắt mà nhìn bàn tay đang cố ý chạm vào cánh tay mình.
Làn da của thiếu nữ trắng nõn mịn màng. Dưới nhiệt độ mười mấy độ C của một ngày trời đầy mây như hôm nay, đầu ngón tay yếu ớt của cô phơn phớt màu hồng nhạt. Hơn nữa, lúc này màu hồng nhạt đó đang đong đưa theo cánh tay của chủ nhân mà không ngừng cọ vào cánh tay đang mặc áo cộc tay của anh.
Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của cô cộng thêm sự mềm mại nơi đầu ngón tay, tựa như sự ngứa ngáy khi anh bị lông vũ quẹt qua.
Du Diên Thần đã không còn đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mà anh bị vị hàng xóm "nhiệt tình" này sàm sỡ nữa rồi.
Giống như những lần trước, khi cảm giác ngứa ngáy tích lại đến mức không thể xem nhẹ, Du Diên Thần chuẩn bị dịch qua một bên. Nhưng lần này đối phương lại không hề hài lòng với kiểu tiếp xúc tứ chi phạm vi nhỏ này, trước khi anh di chuyển xe lăn thì bàn tay anh đã bị nắm lấy…
Bàn tay trái bị đôi bàn tay hơi lạnh nắm lấy, Du Diên Thần hơi ngửa cằm. Ánh mắt anh cuối cùng cũng dừng trên khuôn mặt của cô.
Tuy rằng làm chuyện như một kẻ háo sắc, nhưng cô lại rất xinh đẹp.
Khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, đôi mắt nai vô hại ướŧ áŧ giống như cái tên của cô – như được bao phủ một tầng sương mù mùa hè, vừa ngoan ngoãn lại vừa xen lẫn cảm giác ẩm ướt, đặc quánh.
Cũng chính vì khuôn mặt này quá hợp ý anh, nên anh mới lần lượt kéo dài, không dứt khoát bày ra thái độ cự tuyệt khi bị cô quấy rối.
Nhưng lần này… Du Diên Thần nhìn bàn tay thiếu nữ đang nắm chặt không buông, nếu anh không cự tuyệt rõ ràng thì sợ là cô sẽ to gan mà lấn thêm một bước nữa mất thôi.
"Tay anh lạnh quá, em sưởi ấm cho anh nhé."
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Du Diên Thần, Hạ Vụ có chút chột dạ. Nhưng càng chột dạ, cô lại càng nhìn chằm chằm vào anh, cố gắng dùng cách này để chứng minh sự ngay thẳng của mình.
Ngay thẳng cái quần què ấy…
Du Diên Thần rút tay về, lại phát hiện Hạ Vụ nắm tay mình rất chặt. Khóe môi dưới lớp khẩu trang của anh hơi giật giật: "Đừng nắm nữa, tôi không lạnh. Nếu thật sự muốn chạm vào tay tôi, hay là cô cứ xem bói cho tôi luôn đi."
Hạ Vụ chớp chớp mắt, không biết là thật sự không nghe ra lời trêu chọc của Du Diên Thần hay là đang giả vờ ngốc nghếch: "Nhưng tay anh đang lạnh lắm đó."
"Là tay tôi lạnh hay là tay cô lạnh."
"Vậy anh sưởi ấm cho em nhé?"
"Buông tay ra."
Hạ Vụ ngoan ngoãn buông một tay ra, còn tay kia thì lật lại, nắm lấy lòng bàn tay của Du Diên Thần rồi hướng lên trên: "Thế thì để em xem bói cho anh vậy."
Đầu ngón tay mềm mại lướt nhẹ trong lòng bàn tay anh, cả người Du Diên Thần không tự chủ được mà run rẩy. Anh nhanh chóng rút tay về.
Đối mặt với vẻ mặt vô tội của Hạ Vụ, anh cũng không biết cô là đang giả vờ vụng về, hay là cô quá giỏi - muốn chơi trò chuột ăn mèo nữa.
Cứ mỗi lần anh cảm thấy thủ đoạn của cô quá vụng về, thì ngay giây tiếp theo, cô lại có thể làm ra một hành động nào đó khiến anh hơi rung rinh.
Nhưng anh làm sao mà dễ bị tán đổ như vậy cơ chứ.
Ánh mắt giao nhau, Du Diên Thần đội mũ lưỡi trai đang hơi cúi đầu xuống. Cả người anh lúc này tản ra áp suất thấp, cũng khôi phục lại bộ dáng của một thiếu gia chán đời, vô cùng bình thản.