Đợi tiếng khóc của bà lão nhỏ dần, Liên Sinh mới đến gần: "Phúc Nương là ai, tại sao nàng ấy lại đưa con đến đây?"
Bà lão lại rơm rớm nước mắt, cố nén bi thương nắm lấy tay Liên Sinh nói: "Phúc Nương của ta ở đâu? Nàng có ổn không, ngươi mau nói cho ta nghe."
Liên Sinh nhìn nữ nhân: "Nàng ấy đang ở ngay bên cạnh người, nàng ấy..."
Liên Sinh nhìn nữ nhân mặt đầy huyết lệ: "Nàng ấy không ổn."
"Phúc Nương, Phúc Nương đáng thương của ta..." Bà lão khóc than vào hư không. Liên Sinh cũng không giục, đợi tiếng khóc của bà lão ngớt dần mới chậm rãi kể lại một đoạn quá khứ không ai biết đến của Thanh phủ.
Mười mấy năm trước, Tri phủ Ninh An Thanh Điện Sinh vẫn còn là một thư sinh, trên đường vào kinh dự thi đi qua Giang Nam thì bị trộm mất lộ phí, vì tay trói gà không chặt nên đành phải bán tranh chữ ven đường kiếm sống.
Một hôm, trưởng nữ của nhà giàu nhất Giang Nam là Tô Phúc Nương ngồi kiệu đi ngang qua sạp của Thanh Điện Sinh, tình cờ thấy ông bị đám du côn bắt nạt.
Phúc Nương đang tuổi xuân thì, trong lòng thiếu nữ rung động, qua rèm kiệu thấy Thanh Điện Sinh một thân văn nhã, tuấn mỹ phi thường, bèn thầm ái mộ. Nàng sai vυ" nuôi Liễu thị đến giúp đỡ, lại tặng bạc để ông vào kinh dự thi.
Lúc Thanh Điện Sinh đứng trước kiệu cảm tạ, một cơn gió tình cờ thổi tốc rèm kiệu lên, ông thoáng thấy được vẻ đẹp thanh lệ tuyệt trần của Phúc Nương, kinh ngạc như thấy tiên nữ, không khỏi cảm thán mình phúc mỏng đức hèn mà được mỹ nhân tương trợ, ôm bạc trong lòng thề sẽ không phụ ân tình của nàng. Một đoạn nghiệt duyên cứ thế bắt đầu từ cái nhìn ấy.
Thanh Điện Sinh vốn kinh luân đầy bụng, tài hoa xuất chúng, vào kinh dự thi đã đỗ cao, từ đó một bước lên mây. Thanh Điện Sinh cũng không phải kẻ vong ân bội nghĩa, cảm kích ân tình tương trợ của Tô Phúc Nương năm xưa, lại ái mộ nhan sắc của nàng nên đã đến cửa cầu hôn.
Tô gia tuy giàu nhất vùng nhưng cũng chỉ là thương hộ, có quan gia đến cầu hôn tự nhiên là vui mừng khôn xiết, đôi bên nhanh chóng đồng ý.
Đích nữ đại hôn tất nhiên là long trọng phi thường, ngày cưới mười dặm hồng trang, xe ngựa từ đầu phố xếp đến cuối phố, người xem đông nghịt, chen vai thích cánh, hai hàng đèn l*иg đỏ rực mở đường, dọc đường tiếng nhạc huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi thành hôn, vợ chồng tương kính như tân, ân ái mặn nồng. Một năm sau lại sinh được một cô con gái, đặt tên là Thanh Phượng.
Con gái lớn lên mày thanh mắt tú, thông minh lanh lợi, vợ chồng hết mực yêu thương, nâng niu như báu vật. Cuộc sống vốn dĩ đang êm đềm mỹ mãn, nào ngờ sóng gió ập đến.
Tô Phúc Nương có một người em gái cùng cha khác mẹ là Tô Uyển Vân, do thϊếp thất của Tô phủ sinh ra, rất thân thiết với Phúc Nương. Nàng ta xinh đẹp như hoa đào, da trắng như tuyết, thân hình uyển chuyển lại có tiếng là tài nữ.
Tô Phúc Nương rất yêu quý người em gái này, còn Tô Uyển Vân cũng thỉnh thoảng đến Thanh phủ thăm Phúc Nương, ở lại vài ngày.
Khi Thanh Phượng tròn một tuổi, Thanh phủ mở tiệc lớn mời bạn bè thân hữu đến chúc mừng, khách khứa đầy nhà, náo nhiệt phi thường. Tô Uyển Vân cũng đến dự, rượu hoa đào ở tiệc nữ vốn không dễ say, nhưng Tô Uyển Vân lại không kham nổi, chỉ thấy buồn ngủ. Phúc Nương bèn sai nha hoàn dìu nàng ta đi nghỉ.
Chẳng biết thế nào nàng ta lại không ngủ ở Hạnh Lâm Viện thường ở, mà lại ngủ ở gian nhà chính Phúc Sinh Các của Thanh phủ, còn ngủ chung giường với Thanh Điện Sinh, bị nha hoàn Lương Khương của Tô Uyển Vân phát hiện, tiếng hét thất thanh đã thu hút rất đông tân khách. Ngủ với con gái nhà người ta, tất nhiên phải cho Tô gia một lời giải thích.
Thanh Điện Sinh chốn quan trường nhiều năm, sớm đã không còn là chàng thiếu niên tình cảm trong sáng thuở nào, đồng liêu tam thê tứ thϊếp là chuyện thường tình, huống hồ đã vướng vào Tô Uyển Vân nhu mì diễm lệ , thân thể mềm mại quyến rũ thì không sao dứt ra được.
So sánh hai người, ông luôn cảm thấy Phúc Nương trên giường thiếu đi cái vẻ yêu mị khiến người ta không thể ngừng lại của Tô Uyển Vân, liền nảy sinh ý định hưởng phúc tề nhân, muốn nạp Tô Uyển Vân làm bình thê.
------------