Liên Sinh vội vàng thò tay vào lòng, móc ra quả màu vàng kim, đưa về phía đầu Xích Giao.
Mắt con Xích Giao sáng lên, lộ vẻ tham lam, miệng rộng ngoác ra như đang cười, lưỡi dài sắp cuốn lấy cánh tay Liên Sinh.
Nàng bỗng hét lớn: "Mắt nó!"
Tựa như đã bàn bạc từ trước, Doãn Trác Quân ở bên cạnh liền xoay người bật dậy, hai chân đạp lên vách động mượn lực nhảy lên, tay cầm bảo kiếm đâm thẳng vào mắt Xích Giao.
Xích Giao hoàn toàn không phòng bị, mũi kiếm đâm thẳng vào mắt phải của nó, chỉ nghe "phụt" một tiếng, như thể một túi nước bị đâm thủng, máu đen đỏ từ trong mắt tuôn ra.
Xích Giao bất ngờ không kịp trở tay, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, khi nhận ra thì mắt phải đã tối đen như mực, không còn nhìn thấy gì nữa, nó lập tức điên cuồng gầm rít.
Liên Sinh nhân cơ hội nhét quả lại vào lòng, kéo Doãn Trác Quân bỏ chạy. Xích Giao đau đớn không chịu nổi, lấy đầu đập mạnh vào tường, vách động rung lên ầm ầm.
Toàn thân con Xích Giao này đao thương bất nhập, nhược điểm duy nhất chính là đôi mắt. Nếu nó nhắm mắt lại thì cũng chẳng ai làm gì được, mí mắt nó cũng cứng rắn vô cùng.
Chỉ là hôm nay, quả canh giữ bao năm bị trộm, kẻ trộm lại là hai con người nhỏ bé, chẳng đáng để nó bận tâm nên mới lơ là cảnh giác.
Nó vốn tưởng người kia móc dị quả ra là để khuất phục, trả lại cho nó, nào ngờ kẻ còn lại lại dùng quỷ kế đánh lén, đâm mù mắt nó, quả đến miệng còn bay mất, cơn tức này sao có thể nuốt trôi.
Cơn thịnh nộ của Xích Giao đã lên đến đỉnh điểm, nó điên cuồng gào thét đuổi theo hai người, thề phải ăn sống nuốt tươi bọn họ.
Liên Sinh và Doãn Trác Quân chạy dọc theo sơn động, sương mù đã dần tan đi, nhưng càng chạy càng kinh hãi, sao cái hang này chạy mãi mà không thấy điểm cuối, lẽ nào lại lạc đường rồi?
Đang chạy, phía trước mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy. Hai người Doãn Trác Quân và Liên Sinh hoảng hốt không kịp chọn đường, men theo tiếng nước mà tìm, lờ mờ thấy phía trước có ánh sáng.
Hai người Doãn Trác Quân và Liên Sinh trong lòng mừng rỡ, có ánh sáng tức là có lối ra. Hai người gắng sức chạy như điên về phía ánh sáng.
Con Xích Giao vẫn bám riết không buông, mắt thấy ánh sáng đã ở ngay trước mặt, Doãn Trác Quân đang chạy phía trước lại đột ngột dừng bước.
Mà Liên Sinh không dừng lại kịp, theo quán tính lao về phía trước, phát hiện dưới chân đã không còn đường, trong chớp mắt cả người sắp rơi xuống dưới. Liên Sinh kinh hãi vung vẩy tay chân, một khắc sau cổ áo đã bị Doãn Trác Quân túm lấy.
Cả người lơ lửng giữa không trung, thì ra sơn động này nằm ở lưng chừng núi, cao chừng bảy tám tầng lầu.
Xích Giao ngay sau đó cũng lao ra, Doãn Trác Quân ấn Liên Sinh vào một khe hở trên vách đá bên trái.
Thân hình Liên Sinh gầy gò, khe hở trên vách đá vừa vặn chứa được nàng, nàng vội dùng cả tay chân bám vào vách đá. Doãn Trác Quân đợi Xích Giao đuổi tới, thân hình loé lên nhảy sang vách đá bên phải, dùng kiếm cắm vào khe đá để cố định thân thể.
Xích Giao gầm thét lao ra, nhất thời không phanh lại kịp, cứ thế lao thẳng qua giữa hai người, rơi xuống đáy động.
Đây là một sơn động khổng lồ, trên đỉnh là những tảng đá lớn như bị đao chém rìu bổ, thẳng tắp cắm lên trời, giữa những tảng đá có một kẽ hở, một vệt sáng từ đó rọi thẳng xuống, khiến cho trong động sáng rõ.
Dưới đáy động là một rừng đá hình thù kỳ quái, tựa như tượng người mà lại không phải tượng người, đứng sừng sững thành từng hàng, trên vách đá điêu khắc các loại thần quái ma mị với hình thù khác nhau, con nào con nấy cũng trợn mắt nhe nanh, vô cùng đáng sợ.
Giữa đáy động có một bệ đá khổng lồ được mài nhẵn, bệ đá nhô lên, bốn phía có dòng nước màu mực bao quanh, chia hang động này làm hai, một cây cầu đá bắc qua nối liền bệ đá với mặt đất. Liên Sinh và Doãn Trác Quân đang ở phía đối diện cầu.
Bốn phía dưới bệ đá, xương trắng chất đống, không biết đã có bao nhiêu người chết, đều là hài cốt của người và thú, còn có vài thi thể vẫn còn mới, xem trang phục thì là người của thương đội hôm qua đã chạy mất, không ngờ lại chết ở đây, thì ra đã chạy vào tận hang ổ của con Xích Giao này.
------------