Chương 3.1: Hồng y nữ quỷ và đứa trẻ ma

Đêm không trăng, tĩnh mịch âm u, như thể mực đen vô tận đã được vẩy xuống, che lấp cả ánh sao. Gió lùa qua khung cửa sổ rách nát, làm lớp giấy dán cửa sổ run lên phần phật, như đang kể lể về sự tiêu điều của đêm nay.

Liên Sinh co người thành một cục dưới lớp chăn cũ rách, mồ hôi làm tóc bết vào má. Một nữ nhân áo đỏ đang lẳng lặng đứng ở đầu giường, mái tóc đen dài ướt sũng xõa sau lưng, nước từ ngọn tóc nhỏ giọt xuống làm ướt đôi giày thêu hình bướm vờn sen đỏ.

Trên khuôn mặt trắng bệch, một đôi hốc mắt trống rỗng không có tròng nhìn về phía giường của Liên Sinh. Liên Sinh tự nhủ, ngủ đi, ngủ say là ổn thôi. Nữ nhân này luôn đến tìm nàng. Tháng này đã là lần thứ sáu, chỉ đứng ở đầu giường, mặt hướng về phía Liên Sinh, không nói một lời.

Chuyện bắt đầu từ tháng trước, khi nàng được Triệu ma ma sai mang quần áo đã giặt sạch đến cho đại tiểu thư. Việc được lộ mặt thế này vốn không đến lượt nàng, có lẽ Triệu ma ma có việc bận, dặn dò một tiếng rồi vội vã rời đi. Liên Sinh ngây ngốc ôm quần áo đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới xác định đúng là mình được sai đi.

Nàng ôm quần áo đến Lưu Ngọc Hiên của đại tiểu thư Thanh Phượng, rụt rè giơ quần áo qua đầu đưa cho nha hoàn Đinh Hương. Đinh Hương tò mò tại sao hôm nay lại để Liên Sinh mang quần áo đến, thấy nàng gầy yếu đáng thương, bèn thưởng cho mấy miếng bánh gạo kê hoa quế.

Liên Sinh ôm bánh đi ra khỏi cổng viện. Kiến trúc của Lưu Ngọc Hiên mang đậm phong vị Giang Nam, trong viện có đình đài lầu các, ngoài viện có cầu nhỏ nước chảy, trước cửa sen hồng khoe sắc. Liên Sinh chẳng có tâm trạng nào thưởng thức mỹ cảnh, vừa cắn một miếng bánh, nàng đã thấy giữa một khóm sen kiều diễm trên mặt hồ xanh biếc thấp thoáng một vạt váy đỏ.

Liên Sinh giật mình, tiếp tục cắn bánh, giả vờ như không có chuyện gì rồi bỏ đi. Nhưng vạt váy đỏ đó lại bám theo sát gót, sau đó thường xuyên xuất hiện bên giường nàng vào ban đêm, cũng không nói gì, chỉ đứng ngây ra đó, đến sáng lại biến mất.

Khi Liên Sinh tỉnh lại, nữ nhân áo đỏ đã biến mất. Nàng lau mồ hôi trên trán, cảm thấy người nhớp nháp. Ánh bình minh yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ rách nát. Nàng múc một thùng nước, nương theo ánh sáng lờ mờ mà lau người. Đã mười ba tuổi mà trên người chẳng có mấy lạng thịt, trên bộ ngực phẳng lì có một vết bầm tím, đó là do Thanh Loan véo hôm qua.

Ôm ngực, Liên Sinh lẩm bẩm: "Đều phải chết sao? Tất cả đều sẽ chết sao!" Khóe mắt phải của nàng chợt liếc thấy dưới gầm bàn có một đôi giày thêu màu đỏ ướt sũng. Thân thể Liên Sinh cứng đờ, vội mặc quần áo vào.

Nữ nhân kia đang co người ôm gối dưới gầm bàn, tóc ướt sũng xõa trên người, làm chiếc váy đỏ thẫm lại thành màu tím sẫm, trông hệt như vũng máu mà Liên Sinh thấy hôm qua. Mắt phải của Liên Sinh loé lên một tia tối tăm, nàng chậm rãi nói: "Ngươi là ai, tại sao lại đi theo ta?"

Nữ nhân ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch càng thêm nổi bật giữa mái tóc đen ướt sũng. Hốc mắt trống rỗng hướng về phía Liên Sinh, nàng ta từ từ mở miệng, chiếc lưỡi xanh đen bỗng thè ra. Nữ nhân vội dùng tay đỡ lấy rồi nhét lại vào miệng, che miệng cúi đầu.

Liên Sinh kinh ngạc, khi đám quỷ hồn ở hồ giặt giũ nói chuyện phiếm, nàng chưa từng nghe ai nhắc đến nữ quỷ áo đỏ này. Nàng ta rốt cuộc là ai mà lại chết thê thảm đến vậy, bị khoét mắt cắt lưỡi, còn bị dìm chết trong hồ sen.

Trời dần sáng, bóng dáng nữ nhân áo đỏ mờ dần rồi biến mất. Liên Sinh bị chuyện mình bị chém đầu ám ảnh, bèn tạm gác chuyện nữ nhân áo đỏ sang một bên, trong lòng khổ sở suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi kiếp nạn này.

Đang suy nghĩ, nàng nghe thấy Triệu ma ma ở trong sân gọi Liên Sinh đến chỗ đại tiểu thư lấy quần áo. Có lẽ là vì hôm qua lão gia mừng thọ, đám hạ nhân trong phủ được ăn một bữa thịnh soạn, có kẻ còn uống trộm rượu.

Mấy bà ma ma, bà vυ" này thích nhất là tụ tập uống rượu đánh bài, nên ngày hôm sau thường ngủ li bì đến trưa mới dậy. Triệu ma ma thực sự không có ai để sai, mới phải gọi đến Liên Sinh.

Liên Sinh dạ một tiếng rồi ra ngoài, cúi đầu nghĩ về ảo ảnh nhìn thấy hôm qua, bất giác đã đi tới Lưu Ngọc Hiên. Trời đã sáng rõ, Liên Sinh tiến lên gõ cửa, nói rõ mục đích với nha hoàn gác cổng. Nha hoàn tò mò đánh giá Liên Sinh một cái, rồi bảo nàng đợi ở ngoài, khép hờ cửa rồi vào trong lấy quần áo cần giặt.

Liên Sinh đứng ở cửa ngẩn người, bỗng nghe trong sân có tiếng huyên náo. Tò mò, nàng ghé mắt nhìn qua khe cửa, thấy một thiếu nữ chân trần chỉ mặc trung y trắng như tuyết, tóc tai bù xù, điên cuồng ôm đầu, lảo đảo chạy loạn trong sân.