- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Độ Hồn Liên Hoa
- Chương 24.2
Độ Hồn Liên Hoa
Chương 24.2
Đang đi, Liên Sinh cảm thấy chân vấp phải thứ gì đó, đưa tay sờ, giống như một cành cây, vừa chạm vào đã phát ra tiếng "rắc" giòn tan. Liên Sinh giơ lên trước mắt nhìn, kinh hãi thốt lên, là một khúc xương tay trắng hếu.
Doãn Trác Quân châm mồi lửa, hai bên sơn động này đều là xác người chết. Có những bộ đã hóa thành xương trắng, có những xác vẫn còn mới, bốc lên mùi hôi thối, vẻ mặt hung tợn trừng mắt nhìn hai người.
Doãn Trác Quân vỗ vai an ủi Liên Sinh: "Đừng sợ, chỉ là vài người chết thôi, chúng ta mau đuổi theo Tần Xuyên."
Liên Sinh gật đầu, hai người tiếp tục đi. Liên Sinh không dám nhìn sang hai bên động, thỉnh thoảng lại có một hai con chuột chạy sượt qua chân, nàng sợ hãi run rẩy, bám sát sau lưng Doãn Trác Quân.
Đi một lúc lâu, nàng chợt thấy có điều không ổn. Hai người vào hang chỉ sau đám người Tần Xuyên một lát, bước chân cũng nhanh, đáng lẽ phải đuổi kịp rồi, tại sao đi quanh co mãi vẫn không thấy bóng dáng họ đâu, chỉ nghe thấy tiếng của họ lúc gần lúc xa.
Mà hai người lại không tài nào đuổi kịp. Chẳng lẽ trong hang này có gì kỳ quái? Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe trên vách động có tiếng sột soạt, Liên Sinh và Doãn Trác Quân đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách núi như bầu trời đầy sao, lấp lánh ánh sáng xanh.
Doãn Trác Quân nắm chặt kiếm trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào mảng ánh sáng xanh phía trước. Lúc này, mảng ánh sáng xanh kia bỗng nhiên ập xuống như vũ bão, phát ra tiếng "phành phạch".
Hai người còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy chúng bay sượt qua đầu. Hai người vội cúi rạp xuống đất, thì ra là dơi. Đợi tất cả bầy dơi bay qua đầu, Liên Sinh và Doãn Trác Quân mới định thần đứng dậy.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên trong lòng Liên Sinh khẽ động, dường như có thứ gì đó ở phương xa đang hấp dẫn mình, đang chờ mình đến tìm. Nàng không khỏi dừng bước, kéo Doãn Trác Quân lùi lại mấy bước, rồi đột nhiên rẽ trái, chạy như bay.
Doãn Trác Quân nói: "Ngươi định làm gì?"
Liên Sinh nói: "Công tử cứ theo ta, ta có thể cảm nhận được có thứ gì đó ở một nơi nào đó, hơn nữa đó là một bảo vật."
"Bảo vật?" Doãn Trác Quân bị Liên Sinh kéo đi, lúc này mới phát hiện hai bên sơn động có mấy cửa hang. Đang định hỏi, y bỗng thấy phía trước lấp lánh ánh sáng, một mùi hương trái cây thanh mát thoảng đến, liền không hỏi nữa.
Liên Sinh không khỏi tăng tốc, Doãn Trác Quân cũng theo sát phía sau. Đến gần mới thấy, phía trước là một thạch thất rộng rãi, chính giữa thạch thất kim quang lấp lánh, một đóa hoa màu đỏ rực đang tỏa ra ánh sáng.
Lá hoa đỏ như máu, đóa hoa có bảy cánh màu đỏ, trên mỗi cánh lại mọc bảy đóa hoa nhỏ màu trắng như ngọc lan đang nở rộ. Chính giữa kết hai quả, một quả to bằng quả nhãn, màu vàng óng ánh, một quả màu tím đỏ dường như còn chưa chín, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Liên Sinh và Doãn Trác Quân đều không biết đây là hoa gì, nhưng đều cảm nhận được đó là bảo vật. Ngửi thấy hương hoa, họ cảm thấy như đang ở trong một vườn hoa quả, hương thơm thoang thoảng khiến lòng người sảng khoái, mệt mỏi tan biến.
Liên Sinh bất giác lại gần kỳ hoa, cảm thấy đóa hoa này có một sức hấp dẫn chết người đối với mình, tuy không biết tại sao, nhưng nàng cảm giác quả này chính là thứ mình cần.
Doãn Trác Quân vừa nhìn đã biết là kỳ trân dị bảo, không ngờ núi Dật Hà lại có bảo vật này. Y vung tay định hái đóa hoa, nhưng làm thế nào cũng không nhổ lên được. Y lại dùng hết sức bình sinh, vẫn không lay động được nửa phần, không khỏi giơ kiếm chém tới.
Khi bảo kiếm chạm vào ánh sáng do đóa hoa phát ra liền bị bật lại, một trận đất rung núi chuyển, sơn động như sắp sập, rơi xuống vô số đá vụn.
Doãn Trác Quân đang định vung kiếm chém lần nữa, Liên Sinh vội hô: "Đừng!" rồi đưa tay giữ lấy tay Doãn Trác Quân, tự mình đưa tay ra, nắm lấy đóa hoa, chỉ khẽ nhổ một cái, đã thấy nàng nhổ cả gốc hoa lên.
Đóa hoa vừa rời khỏi đất, trong nháy mắt ánh sáng liền tắt ngấm, những đóa hoa nhao nhao rơi rụng, chỉ còn lại hai quả.
Liên Sinh vui mừng nhìn đóa hoa, còn chưa kịp nói với Doãn Trác Quân, đã nghe một tiếng gầm rú, theo sau là tiếng sột soạt và một mùi tanh hôi xộc vào mũi.
Cả hai đều thầm nghĩ không ổn, phàm là nơi có linh chi tiên thảo đều có cự thú canh giữ, e là hành động của Doãn Trác Quân và Liên Sinh đã kinh động đến cự thú.
Liên Sinh vội giấu quả vào lòng. Doãn Trác Quân nhờ ánh sáng của mồi lửa nhìn tới, suýt nữa đánh rơi mồi lửa trong tay.
Chỉ thấy cửa hang phía trước vừa đủ cho một người đi qua đã bị một cái đầu khổng lồ lấp kín, một con cự xà to bằng cả sơn động đang gầm gừ bò về phía hai người.
Doãn Trác Quân và Liên Sinh sợ đến hồn bay phách lạc, đây phải là quái vật lớn đến mức nào chứ, có thể lấp đầy cả cái hang.
------------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Độ Hồn Liên Hoa
- Chương 24.2