Chương 24.1: Tiến vào sơn động, hái được kỳ hoa

Tần Xuyên là người đầu tiên trấn tĩnh lại, nói với mọi người: "Sương mù này quả thật quỷ dị. Xem ra bây giờ không có cách nào đi ra được. Trời tối sương mới tan, nếu không còn cách nào khác, chúng ta đành đợi đến tối, sương tan rồi đi. Tuy có dã thú rình rập, nhưng vẫn tốt hơn là cứ đi vòng quanh trong này. Bây giờ cứ nghỉ ngơi tại chỗ để giữ sức, tối sương tan sẽ ra khỏi núi."

Mọi người vẫn còn bị giấc mơ ban nãy ám ảnh, chỉ gật đầu đồng tình. Tần Xuyên lại dặn mọi người không được đi xa, vì trong vòng tròn này có thể nhìn rõ nhau, nên cứ ngồi yên tại đây, đừng đi lung tung. Nếu ai muốn đi vệ sinh, cần có mấy người đi cùng.

Xung quanh vẫn là sương mù mờ mịt, không biết khi nào trời mới tối. Đang lúc chờ đợi, nữ tử mặc áo choàng che mặt bằng lụa trắng kia cất giọng mềm mại: "Thưa các vị, tiểu nữ trước đây từng qua nơi này, biết có một con đường có thể vòng qua đống đá lớn phía trước để ra khỏi ngọn núi này. Chỉ là sơn động kia quanh co khúc khuỷu, không biết có đi được không."

Mọi người nghe có đường ra, mắt đều sáng lên, tha thiết nhìn về phía nữ tử che mặt. Nàng ta lại nũng nịu nói: "Vừa rồi sương mù quá dày, nhìn không rõ. Bây giờ sương đã mỏng hơn, tiểu nữ mới nhìn rõ, trên vách đá phía trước có một mỏm đá nhô ra, trông giống hình đầu người. Đi tiếp khoảng năm mươi bước nữa sẽ có một sơn động, men theo hang động đó là có thể ra khỏi núi Dật Hà."

Lời vừa dứt, một thương nhân đã chỉ vào nàng ta nói: "Lúc nãy chúng ta đi lâu như vậy, ngươi không nói gì, bây giờ lại chỉ đường, sao không nói sớm hơn?"

Nữ tử che mặt kia cụp mắt nói: "Tiểu nữ một là đã đi qua từ nhiều năm trước, không biết bây giờ sơn động kia thế nào, không dám chắc chắn. Hai là vì sương mù không thấy rõ đường, không dám chỉ bừa. Bây giờ sương dần tan, thấy được tảng đá hình đầu người trên vách đá kia, mới dám lên tiếng."

Mọi người vội nhìn theo hướng nàng ta chỉ, quả nhiên trên vách đá phía trước, thấp thoáng có một tảng đá trông giống hình đầu người, liền không còn nghi ngờ gì nữa, theo lời nữ nhân kia, mọi người vẫn nắm chặt dây thừng, men theo vách đá đi về phía trước.

Liên Sinh và Doãn Trác Quân vẫn đi cuối cùng. Liên Sinh thấy nữ tử này và nữ tử vung dao găm ban nãy như hai người khác nhau, trong lòng không khỏi âm thầm để ý quan sát.

Doãn Trác Quân đi theo sau mọi người, vừa đi vừa nhìn, bỗng thấy tay áo bị kéo, y cúi đầu nhìn, thấy Liên Sinh một tay níu lấy tay áo mình, một tay kín đáo chỉ sang bên cạnh.

Doãn Trác Quân nhìn kỹ mới thấy, dưới vách núi bên ngoài sơn động, sau đống đá lởm chởm lộ ra mấy bộ hài cốt. Những bộ hài cốt này hẳn đã chết từ nhiều năm, trải qua mưa gió mới lộ ra xương trắng hếu, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không để ý.

Y lại nhìn về phía đám người đang nối đuôi nhau vào sơn động, không một ai phát hiện ra.

Trong lòng y không khỏi thắt lại, hang động này thật sự an toàn sao? Doãn Trác Quân đang định gọi Tần Xuyên, cảnh báo hang động có điều kỳ quái, thì đã thấy Tần Xuyên và mọi người đã vào trong động.

Gọi mọi người ra đã không kịp nữa, Doãn Trác Quân và Liên Sinh nhìn nhau. Doãn Trác Quân nắm chặt bảo kiếm trong tay, thấp giọng nói: "Ngươi cứ ở ngoài này chờ, không được đi lung tung, gia một lát sẽ quay lại đón ngươi."

Dứt lời, y xách bảo kiếm vào sơn động.

Liên Sinh theo sát phía sau, Doãn Trác Quân quay đầu lại nói: "Không phải đã bảo ngươi ở yên tại chỗ sao, sao lại đi theo rồi."

Liên Sinh cúi đầu: "Ta không yên tâm để công tử đi một mình. Ta đã là người của công tử, công tử đi đâu ta theo đó."

Doãn Trác Quân ngước mắt nhìn xung quanh, nói: "Ngươi một mình ở đây cũng không an toàn, theo thì theo vậy. Chỉ là lát nữa nếu có chuyện gì, ngươi đừng ngáng đường, nhớ trốn đi." Liên Sinh đáp vâng.

Vừa vào sơn động, một luồng gió lạnh đã ập vào mặt, buốt như dao cắt, khiến người ta toàn thân sởn gai ốc. Trong động tối đen như mực, Liên Sinh níu chặt vạt áo Doãn Trác Quân đi theo sau.

Doãn Trác Quân lấy ra một mồi lửa, châm lên để xem xét tình hình trong động. Sơn động này cao khoảng hơn một người, rộng bằng một sải tay, chỉ đủ cho một người đi qua. Dưới đất vương vãi phân chuột và dơi, vách động phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt trơn trượt.

Tần Xuyên và những người khác dường như đã đi được một đoạn khá xa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng lại từ xa, nhưng lại không biết cách bao xa, chỉ thấy phía trước là một cái hang đen ngòm kéo dài, không biết sâu đến đâu.

Liên Sinh và Doãn Trác Quân men theo tiếng động đi về phía trước, càng đi, tiếng bước chân càng gần, như ở ngay bên tai, lại như rất xa xôi, nhưng không hề thấy một bóng người.