Chương 23.1: Thân sa vào mê trận, kiếm chém sương đỏ

Liên Sinh đi theo sau Doãn Trác Quân, nhắm mắt trái, chỉ dùng mắt phải cẩn thận quan sát, phát hiện mình tuy đi lại không bị hạn chế, nhưng muốn đi đến nơi khác lại luôn bị làn sương đỏ kia vô tình kéo về, thì ra đây chính là nguyên nhân mọi người không thể đi ra được.

Đi một hồi, mọi người bất giác lại quay về chỗ hàng hóa của đoàn xe. Đi một quãng đường dài, hôm qua lại không được nghỉ ngơi tử tế, ai nấy đều đã mệt lả, các thương nhân đều la ó không muốn đi nữa, đòi nghỉ ngơi. Tần Xuyên bèn cho mọi người nghỉ tại chỗ, còn hắn cùng mấy người Phùng Tam Bảo bàn bạc cách thoát ra ngoài.

Có một thương nhân nói: "Trong màn sương dày này chẳng lẽ có quỷ, chúng ta gặp phải quỷ đả tường rồi!"

Lại có người nói: "Ngươi nói là quái vật giăng bẫy che mắt thì ta còn tin, chứ có quỷ thì ta không tin. Chúng ta đều là mắt thịt phàm thai, biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ lần này thật sự phải bỏ mạng ở đây sao."

Thương nhân vừa dứt lời, một phụ nhân liền bật khóc. Tức thì, tiếng khóc như lây lan, vang lên khắp nơi.

Tần Xuyên cao giọng quát: "Đừng ồn ào nữa, nếu dẫn quái vật hay dã thú trong núi tới thì chúng ta thật sự không thoát được đâu!"

Mấy người kia nghe vậy vội nín khóc, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.

Liên Sinh trong lòng do dự, không biết có nên nói ra chuyện làn sương đỏ và nguyên nhân mọi người không thể thoát ra hay không, lại sợ chỉ mình mình thấy được, mọi người chưa chắc đã tin.

Mà dù có tin cũng sợ bị coi là quái vật, Doãn công tử có khi vì thế mà lại bán mình đi, nên nàng không dám lên tiếng, chỉ ôm gối ngồi xổm trên đất.

Doãn Trác Quân thấy Liên Sinh cúi đầu ôm gối, ủ rũ ngồi trên đất, cũng ngồi xuống, không biết vì sao lại đưa tay xoa mái tóc vàng hoe của Liên Sinh, nói: "Đừng sợ, có gia ở đây."

Liên Sinh đột ngột ngẩng đầu nhìn Doãn Trác Quân, chỉ thấy đôi mắt y sáng như sao trời, long lanh như trăng rằm đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng bất giác dâng lên một niềm tin mãnh liệt, nàng gật đầu thật mạnh.

Doãn Trác Quân nhìn gương mặt gần như bị che kín bởi khăn lụa và tóc mái, không thấy rõ ngũ quan, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt tin cậy nồng nhiệt kia, khóe môi bất giác khẽ cong lên, lại đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Liên Sinh, rồi đưa cho nàng một bầu nước.

Liên Sinh nhận lấy, khuôn mặt dưới lớp khăn lụa không biết vì sao lại nóng lên, có lẽ là do vừa rồi đi quá vội.

Nghỉ ngơi một lát, Tần Xuyên lại giục mọi người tiếp tục đi, nếu không ra ngoài được thì chỉ có thể ngồi chờ chết trong khe núi này.

Đang bàn bạc, một thương nhân trắng trẻo mập mạp khoảng bốn mươi tuổi đột nhiên đứng dậy, chỉ về phía trước, ánh mắt lộ vẻ tham lam, ngây ngẩn nhìn chằm chằm phía trước, miệng lẩm bẩm: "Trời ơi, một ngọn núi vàng lớn quá, là vàng! Vàng! Nhiều kim tệ thế này, oa, cây rụng tiền à."

Vừa nói vừa mê muội đi về phía trước.

Mọi người xung quanh vội kéo lại, nhưng gã lại liều mạng giãy ra như bị ma ám, chỉ tay về phía sương mù mông lung phía trước, quay đầu hung hăng gào lên: "Đây là của ta, tất cả đều là của ta, không ai được tranh với ta!"

Dứt lời, gã hất tay mọi người ra, lao về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết.

Mọi người đang kinh ngạc thì một phụ nhân khác lại thét lên: "Sao ngươi lại ở đây, ngươi không phải đã chết rồi sao, tiện nhân, lão gia là của ta, lão gia chỉ yêu một mình ta, ngươi còn dám cười, nếu đã không độc chết được ngươi và nghiệt chủng trong bụng ngươi, thì xem ta bây-giờ-không-đánh-chết-ngươi!"

Dứt lời, ả giơ tay đánh vào khoảng không, thị nữ bên cạnh vội ngăn lại, liền bị ả túm lấy, miệng không ngớt chửi rủa "tiện nhân".

Thị nữ kia không dám hó hé, khóc lóc mặc cho phụ nhân đánh chửi, nhưng rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, hai mắt đờ đẫn, chỉ vào phụ nhân nói: "Ngươi già nua xấu xí, dựa vào đâu mà chiếm lấy lão gia không buông, mỗi lần lão gia ôm ta, ta trẻ đẹp hơn ngươi nhiều. Lão gia vốn muốn nạp ta làm thϊếp, đều do ngươi cản trở, lão yêu bà, ngươi đi chết đi, chết đi!"

Dứt lời, hai người lao vào cấu xé nhau. Bên cạnh lại có người không ngừng khóc cười chửi mắng, những tham niệm, ác niệm ngày thường đè nén trong lòng lúc này đều bộc phát ra, kẻ khóc người cười kẻ chửi, nhất thời cả thương đội hỗn loạn thành một đoàn.