Chương 21.1: Đánh thức thần trí, huyết chiến bầy thú

Doãn Trác Quân đứng trước mặt Liên Sinh, mắt cũng nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu cảm, như đang suy tư lại như đang do dự.

Thấy tình trạng của mọi người, Liên Sinh hiểu ra chắc chắn là tiếng thét của con yêu quái kia có thể mê hoặc thần trí, khiến người ta trong trạng thái không tỉnh táo đi về phía nguy hiểm, mà phía trước không xa chính là từng đôi mắt đỏ rực khát máu trong đêm đen, mấy chục con dã thú vây thành hình bán nguyệt, đang nhìn chằm chằm vào đám mồi ngon đang chậm rãi tiến lại.

Thấy bầy dã thú đã ở ngay trước mắt, chỉ cần há to miệng là có thể thưởng thức món ngon được dâng tận nơi, Liên Sinh lòng nóng như lửa đốt, nhìn quanh thấy bên càng xe có một chiếc chậu đồng rửa mặt, liền chạy tới vơ lấy, tiện tay rút một thanh củi đang cháy trong đống lửa ném về phía bầy thú.

Bầy thú thấy thanh củi cháy bay tới đều gào thét né tránh. Liên Sinh thấy có hiệu quả, liền ném liên tiếp mấy thanh củi cháy nữa để tạm thời ngăn bầy thú tiến lại gần, rồi nhanh chóng lao đến bên tai Doãn Trác Quân, hai tay vung lên, "keng keng keng" gõ vào chậu đồng.

Toàn thân Doãn Trác Quân chấn động mạnh, lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, không khỏi lộ vẻ kinh hoảng, vội nói với Liên Sinh: "Đừng dừng lại, gõ tiếp đi."

Dứt lời, y vung kiếm lao về phía một con sói dữ đang định bổ tới, vung kiếm một đường, cái đầu sói nhe răng nanh sắc nhọn cùng với máu tươi bắn ra, lăn đi rất xa.

Bầy dã thú sau lưng con sói dữ lập tức nhắm vào Doãn Trác Quân, gầm thét xông tới. Doãn Trác Quân tay cầm bảo kiếm, nghênh chiến xông vào bầy thú, nhanh như tàn ảnh chém gϊếŧ tứ phía, lưỡi kiếm vung lên một vùng ánh sáng trắng, đến đâu là đầu rơi tay đứt, máu chảy thành sông.

Liên Sinh vừa gõ chậu đồng vừa chạy trong đám người, rất nhanh Tần Xuyên, Phùng Tam Bảo và các hộ vệ khác đã tỉnh lại, thấy bầy thú và Doãn Trác Quân đang vung kiếm chém gϊếŧ giữa bầy thú, không kịp nghĩ nhiều cũng cầm vũ khí xông về phía bầy thú.

Mấy thương nhân và gia quyến cũng đã tỉnh, thấy cảnh bầy thú cắn xé trước mắt thì sợ đến mặt không còn giọt máu, có người ôm đầu ngồi xổm dưới đất run lẩy bẩy, có người ngồi bệt xuống đất khóc lóc, có người không chịu nổi kinh hãi hét lên rồi bỏ chạy, nhưng một khắc sau tiếng hét đã bị thay bằng tiếng kêu thảm thiết.

Tần Xuyên lớn tiếng lệnh cho các thương nhân và nữ quyến trốn vào chiếc lều gần nhất.

Những người đó chen chúc chạy tới cửa lều thì bị hai hộ vệ mặc áo ngắn màu huyền, thân hình vạm vỡ, ánh mắt tinh anh chặn lại. Đang lúc xô đẩy, từ trong lều bước ra một nữ tử khoác áo choàng, che mặt bằng lụa trắng.

Nữ tử nói với hai hộ vệ: "Tránh ra cho người ta vào."

Hai hộ vệ do dự nhìn nàng, nữ tử nói: "Ta thuê các ngươi thì các ngươi phải nghe lời ta."

Hai hộ vệ nhìn nhau rồi lách mình tránh đường, mọi người chen vào lều.

Nữ tử thấy Doãn Trác Quân và Tần Xuyên đang vật lộn với một con lợn rừng phía trước liền nói: "Hai ngươi mau ra giúp."

Hai hộ vệ đáp: "Vâng." rồi quay người chạy về phía bầy thú.

Chẳng mấy chốc, các hộ vệ của Tần Xuyên đã mình đầy máu như vừa được tắm máu, toàn thân toát ra sát khí đằng đằng. Bầy thú vây quanh thương đội cũng đã chẳng còn bao nhiêu.

Tần Xuyên và Doãn Trác Quân hợp lực chém gϊếŧ, một trận chiến trời đất tối tăm.

Trời dần sáng, một vệt nắng sớm màu trắng từ từ dâng lên từ phương đông, màn đêm lui dần, trời đất một màu trắng mờ mịt. Lại một tiếng thét dài từ vách núi vọng lại, lần này mọi người tuy không bị mê hoặc tâm trí nhưng cũng thấy tâm thần chấn động.

Những con dã thú đang giao chiến đều dừng lại, quay đầu chạy tán loạn, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích, để lại đầy đất xác thú và hộ vệ thương vong.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên vách núi cao, chỉ thấy trên đỉnh núi cao chót vót như bị đao chém rìu bổ có một con quái vật khổng lồ đang ngồi xổm.