Doãn Trác Quân gọi lại: "Thôi bỏ đi, nơi hoang vu hẻo lánh, vắng bóng người qua lại này, trời lại tối rồi, ngươi còn đi đâu dò la được. Đêm nay cứ ở đây tạm một đêm đi."
Liên Sinh đánh xe đến cạnh một tảng đá lớn khuất gió, nhặt một ít cành cây khô gần đó nhóm lên một đống lửa, rồi lấy ra đồ ăn đã mua ở chợ.
Đêm đen như mực, ngọn lửa bập bùng lúc tỏ lúc mờ, hắt bóng những tảng đá khổng lồ lên vách núi, trông như những con quái vật đang ẩn mình rình rập.
Khe núi vắng lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng chim đêm kêu lên ái oán, xé toạc màn đêm, khiến cho khe núi tối tăm này càng thêm vài phần âm u.
Liên Sinh dùng mắt phải cố gắng nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường, nhưng vẫn bị tiếng chim kêu làm cho giật mình, chiếc bánh trong tay suýt rơi xuống đất.
Nàng liếc mắt nhìn Doãn Trác Quân vẫn thản nhiên vừa ăn thịt khô vừa uống rượu, lặng lẽ nhích lại gần y, rồi lại nhích thêm chút nữa. Đến khi Doãn Trác Quân phát hiện ra, Liên Sinh đã co ro bên chân y như một con mèo, đầu vẫn gật gù gặm bánh.
Y không khỏi buồn cười, dùng chân khều khều nàng sang bên: "Lại gần gia thế làm gì, ăn uống trông khó coi quá."
Liên Sinh ôm bánh nhích sang bên, một lát sau lại lặng lẽ dán sát vào. Doãn Trác Quân cầm bầu rượu, chỉ lo uống cho thoả thích.
Ánh lửa soi rọi khuôn mặt tuấn tú của Doãn Trác Quân, mày kiếm xếch vào tóc mai, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng. Liên Sinh bất giác nhìn đến ngây người.
Doãn Trác Quân dường như biết được, ngửa đầu uống một ngụm rượu, mắt nhìn về phía trước nói: "Gia tự biết mình phong độ tuấn tú, ngươi lau nước miếng đi, chảy cả ra rồi kìa."
Liên Sinh nghe vậy vội đưa tay lau miệng. Doãn Trác Quân cười ha hả, Liên Sinh biết mình bị trêu chọc, cúi đầu không dám nhìn nữa, chỉ ngẩn người nhìn đống lửa.
Đêm càng thêm tĩnh mịch, gió núi chầm chậm lượn lờ dưới đáy khe, ánh sao mờ ảo, trăng khuyết nhàn nhạt, cả đất trời như chìm trong màn đêm vô tận. Bỗng nhiên từ xa truyền đến một trận vó ngựa, nghe âm thanh thì không chỉ có một con.
Một lát sau, mười mấy cỗ xe ngựa đi tới, xem ra là một đoàn thương buôn, trên xe chở đầy hàng hóa. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, eo rộng lưng dày, tướng mạo oai phong, đôi mắt diều hâu ánh lên vẻ tinh anh và sắc bén.
Thấy Liên Sinh và Doãn Trác Quân, gã không khỏi sững sờ: "Dám hỏi công tử, nơi này chỉ có hai vị thôi sao?"
Doãn Trác Quân đáp: "Đúng vậy."
Một gã khác thân hình vạm vỡ, mặt đầy thịt ngang, giọng nói như chuông đồng kinh ngạc: "Sao lại chỉ có hai người các ngươi?"
Doãn Trác Quân nhíu mày: "Chỉ có hai người chúng ta thì sao?"
Gã kia nói: "Chỉ bằng hai người các ngươi, một tên công tử bột, một nha đầu mà cũng dám đi qua núi Dật Hà này, thật là không biết tự lượng sức mình."
Doãn Trác Quân nhướng mày, lạnh lùng nhìn gã kia: "Chỉ là một ngọn núi quèn mà thôi, có gì mà không dám."
Gã kia còn muốn nói gì đó, người đàn ông trung niên vội tiến lên ngăn lại: "Công tử đừng trách, công tử chắc là người nơi khác nên không biết, ngọn núi này tên là Dật Hà, vì hoang vu hẻo lánh, địa thế hiểm trở, ban ngày không biết từ đâu có sương mù lượn lờ khiến người ta lạc đường, ban đêm lại có quái thú ăn thịt người xuất hiện. Cho nên con đường núi này người thường đều đi thành đoàn để thêm thanh thế. Chúng ta đều là thương nhân và hộ vệ, tại hạ Tần Xuyên."
Lại chỉ vào gã tráng hán kia: "Đây là Phùng Tam Bảo. Vừa rồi chúng ta ở xa thấy nơi này có ánh lửa, đoán là cũng có người qua đường, bèn định đến đây kết bạn đồng hành, không ngờ chỉ có hai vị. Nếu đã vậy, chúng ta cũng ở đây nghỉ một đêm, đợi sáng mai công tử theo đoàn xe của chúng tôi tiếp tục lên đường. Công tử yên tâm, Chấn Bang Hộ Vệ Đoàn của chúng tôi ở đây không phải là hữu danh vô thực, hơn nữa vùng này chúng tôi cũng thường xuyên qua lại, nhất định sẽ bảo vệ công tử an toàn."
Doãn Trác Quân nghe xong nói: "Đa tạ huynh đài, hai người chúng ta cũng là vô tình lạc vào đây. Tại hạ Doãn Trác Quân, đây là tỳ nữ của ta. Nếu đã vậy, sáng mai sẽ cùng kết bạn đồng hành."
Dứt lời, y tiêu sái đứng dậy, hất vạt áo nhảy lên xe ngựa vào trong thùng xe.
------------