Liên Sinh đáp: "Công tử đã mua nô tỳ, nô tỳ chính là người của công tử, đương nhiên công tử đi đâu nô tỳ theo đó."
Doãn Trác Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mờ mịt trong hoàng hôn: "Ra ngoài lâu như vậy, cũng nên về nhà rồi."
Dừng một chút lại nói: "Đừng khóc nữa, càng khóc càng xấu."
Dứt lời, y quay người vào thành. Liên Sinh đưa tay lau vội nước mắt, tất tả đuổi theo.
Phương đông vừa hửng sáng, trời còn chưa tỏ hẳn, mặt trời đã mọc từ phía đông, trong một thoáng chốc ráng sớm đã rực rỡ khắp trời, ánh bình minh lộng lẫy, nắng sớm đầu ngày chiếu xuống ngọn cây, những chiếc lá xanh biếc nhảy múa trong nắng.
Trên con đường quan lộ rộng thênh thang phía xa có hai người đang đi tới, một người áo trắng phiêu dật, tóc đen tung bay, là một vị công tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, theo sau là một tỳ nữ tóc dài che mặt, thân hình gầy gò, chính là Doãn Trác Quân và Liên Sinh. Vì dậy sớm nên trên đường chỉ có vài người gánh hàng đi chợ.
Doãn Trác Quân phe phẩy chiếc quạt gấm, sải bước dài đi phía trước, Liên Sinh phải chạy mới theo kịp. Mệt đến thở hổn hển, trong lòng bất mãn nhưng không dám nói, không hiểu tại sao Doãn công tử không thiếu ngân lượng mà lại không mua một cỗ xe.
Doãn Trác Quân dường như biết Liên Sinh đang nghĩ gì, phe phẩy quạt nói: "Biết trong lòng ngươi oán gia không mua xe ngựa, nhưng gia đây là muốn tốt cho ngươi, người gầy gò thế này, chạy nhiều sẽ khỏe ra."
Liên Sinh thầm nghĩ, nếu không được ăn sáng thì làm sao mà khỏe được.
Hai người đến một quán ăn ven đường, chủ quán là một người đàn ông trung niên, tướng mạo đôn hậu, thấy có khách liền vội ra chào. Liên Sinh nhìn thấy bát hoành thánh lớn trước mặt mới cảm thấy bụng đói cồn cào, vùi đầu vào bát ăn ngấu nghiến.
Đang ăn ngon lành, nàng chợt ngẩng đầu, thấy Doãn Trác Quân đang nhìn mình với vẻ mặt chán ghét, lắc đầu nói: "Con gái con đứa sao lại thô lỗ như vậy."
Y chỉ sang chiếc bàn khác: "Qua bên kia ăn đi." Rồi cầm bát đũa lên, chậm rãi ăn.
Liên Sinh đỏ mặt, ôm bát dời sang chiếc bàn bên cạnh, bắt chước dáng vẻ của Doãn Trác Quân mà ăn, nhưng chẳng mấy chốc đã không kìm được mà lia đũa như bay, thoáng cái đã ăn xong.
Đang định gọi chủ quán cho thêm một bát nữa thì Doãn Trác Quân đã đứng dậy, ném tiền cơm lên bàn rồi nhấc chân bỏ đi.
Liên Sinh đành nhìn những viên hoành thánh trắng trẻo mập mạp đang trôi nổi trong nồi, âm thầm nuốt nước bọt rồi đứng dậy đi theo.
Vừa đi được vài bước, chủ quán đã lên tiếng gọi lại. Doãn Trác Quân chỉ vào tiền cơm trên bàn nói: "Tiền cơm đã trả, còn có việc gì?"
Chủ quán do dự một lát rồi nói: "Xin hỏi khách quan có phải đi về hướng đông không?"
Doãn Trác Quân nói: "Đúng vậy, ta muốn đến kinh thành, chính là đi về hướng đông."
Chủ quán nghe xong vội nói: "Công tử nghe ta, đi về phía trước ắt sẽ qua một khu chợ sầm uất, qua khỏi khu chợ đó đi tiếp về phía đông sẽ có một ngọn núi, tên là núi Dật Hà. Ngọn núi đó chiếm diện tích cực rộng, lại có nhiều ngọn núi kỳ lạ hiểm trở, thật sự không thái bình, công tử tốt nhất nên tìm người đi cùng."
Doãn Trác Quân nghe xong nhướng mày: "Ồ? Sao lại không thái bình?"
Chủ quán nói: "Núi Dật Hà trước kia là một thắng cảnh nổi tiếng trong vùng này, người lên núi ngắm cảnh nườm nượp không ngớt. Ngọn núi đó lúc mặt trời mọc thì ráng đỏ phủ khắp núi, lúc mặt trời lặn thì ráng chiều rực rỡ, mây mù phản chiếu ánh nắng, tựa như tiên cảnh, quả thật là một nơi tuyệt đẹp."
"Khi đó du khách đông đảo, quán ăn của ta cũng được hưởng lợi không ít, kiếm được chút bạc. Chỉ là mấy năm gần đây, không biết vì sao ban ngày trên núi sương mù mờ mịt, hỗn độn không rõ, người vào núi mười người thì hết tám chín người bị lạc đường."
"Buổi tối sương mù tan hết thì lại có chim dữ thú dữ xuất hiện, tám chín người bị lạc đường đó sẽ bỏ mạng tại đây. Nếu công tử nhất quyết muốn đi, có thể tìm người đi cùng hoặc đi đường vòng là tốt nhất."
Doãn Trác Quân cười nói: "Đa tạ lão bản đã báo cho, ta lại rất tò mò núi Dật Hà kia có hung hiểm gì." Dứt lời, y quay người rời đi, Liên Sinh vội chạy theo.
Chủ quán lắc đầu thở dài: "Lại một thiếu niên không biết trời cao đất dày, haiz, ta đã khuyên rồi, nếu có chuyện gì thì cũng là hắn mệnh có kiếp này."
Dứt lời, lão quay về quán ăn thu dọn bàn ghế.
------------