Liên Sinh và Doãn Trác Quân đứng trước cửa tiệm Bát Lý Hương, không ngừng quan sát cửa tiệm hương liệu này.
Tiểu nhị thấy có người đang nhìn, trang phục không phú thì quý, vội tiến lên chào hỏi: "Công tử có cần hương liệu gì không?"
"Nơi này của ngươi ngoài bán hương liệu ra còn bán thứ khác nữa nhỉ."
Tiểu nhị hơi sững sờ, liếc nhìn Doãn Trác Quân một cái rồi cười làm lành: "Công tử nói đùa, chúng ta là tiệm hương liệu, ngoài hương liệu ra còn bán được gì nữa chứ."
"Ví như người thì sao?"
"Lời này của công tử là có ý gì?"
"Bớt lời vô ích đi, Xuân Tam Nương của Mãn Xuân Viện bảo ta tới, hai ngày trước nơi này của các ngươi có phải đã tiếp nhận một cô nương bị hủy dung không?"
Tiểu nhị thở phào một hơi nói: "Công tử sớm nhắc đến Tam nương có phải tốt không, ta còn tưởng là người của quan phủ. Công tử đã biết thì mời đi theo ta."
Doãn Trác Quân nhấc chân đi trước, Liên Sinh theo sát phía sau. Tiểu nhị thấy vậy trong lòng thầm lấy làm lạ, vị gia này thật kỳ quái, chưa từng thấy ai đi tìm hoa mua vui mà còn mang theo tỳ nữ.
Ba người đi qua chính đường đến hậu viện, tiểu nhị dẫn hai người đến trước cửa căn phòng thứ ba từ dưới lên, chỉ vào trong nói: "Cô nương ngài muốn tìm đang ở trong phòng này. Phiền công tử đợi một chút, vị khách trong phòng vẫn chưa xong việc, lát nữa ngài hãy vào."
Nói xong lại chỉ vào giữa sân: "Đây có ghế đá, mời công tử ngồi nghỉ trước, tiểu nhân đi pha cho ngài tách trà, bên trong chắc cũng sắp xong rồi, khách vào phòng này đều nhanh cả."
Nói xong, gã che miệng cười trộm rồi rời đi.
Liên Sinh và Doãn Trác Quân đứng trước cửa, từ trong cánh cửa cao bằng một người mơ hồ truyền ra tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng kẽo kẹt của chiếc giường ọp ẹp vang lên đầy ám ảnh.
Doãn Trác Quân chắp tay sau lưng, mặt trầm như nước, chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, sau đó là những lời chửi rủa thô tục của nam nhân.
Liên Sinh nhấc chân đá văng cửa phòng xông vào. Căn phòng không lớn chỉ có một giường, một bàn, một ghế, chiếc giường đã chiếm gần hết nửa gian phòng. La Mi quỳ bên giường, một gã đàn ông lùn mập xấu xí đứng sau lưng nàng, một tay cầm thắt lưng, một tay túm tóc La Mi.
Trên giường, dưới đất và trên người La Mi đều vương vãi những sợi tóc dài.
Mái tóc đen nhánh trên thân thể tái nhợt gầy gò chi chít vết lằn roi đỏ thẫm càng thêm chói mắt, tựa như một tấm lụa trắng bị những đường mực đen chia cắt.
Liên Sinh liếc thấy chiếc ghế gỗ bên cửa, vớ lấy liền đập vào đầu gã đàn ông. Gã đàn ông chỉ loạng choạng một chút rồi ngã xuống đất. La Mi quay người thấy Doãn Trác Quân ngoài cửa, vội vàng kéo quần áo trốn sau màn giường.
Doãn Trác Quân đứng ở cửa thở dài: "Mi nhi, đều là lỗi của gia, gia đến muộn rồi. Gia sẽ chuộc thân cho ngươi, đưa ngươi rời khỏi đây, mua cho ngươi một ngôi nhà và vài người hầu để ngươi sống yên ổn quãng đời còn lại."
La Mi sau tấm màn đã khóc không thành tiếng: "Đa tạ công tử vẫn còn nhớ đến La Mi. La Mi có ngày hôm nay cũng là nhân quả báo ứng, vốn định dùng thân này chuộc lại tội lỗi đã gieo, lưu lạc đến chốn không thể chịu nổi này lại bị công tử trông thấy, La Mi không còn dũng khí cũng không còn mặt mũi để sống tạm bợ trên đời nữa. Công tử, từ nay sinh tử một lời từ biệt, người xin hãy bảo trọng."
Dứt lời, một dòng máu tươi phun thẳng lên màn trướng. Liên Sinh tiến lên vạch tấm màn ra, máu tươi từ cổ họng La Mi tuôn ra, cổ họng nàng cắm một cây kéo, thân thể run lên từng hồi, xem ra không thể sống nổi nữa.
Liên Sinh ôm lấy La Mi khóc nức nở, Doãn Trác Quân lắc đầu thở dài: "Ngươi cần gì phải làm vậy, ngươi đã theo gia một thời gian, gia nhất định sẽ sắp xếp cho ngươi sống yên ổn quãng đời còn lại, ngươi hà cớ gì phải nghĩ quẩn."
Bát Lý Hương có người chết, ông chủ thấy có người đến nhận xác, không phải tốn tiền mua quan tài thì cầu còn không được. Gã đàn ông bị đánh ngất tỉnh lại thấy La Mi đã chết, sợ dính líu đến án mạng nên đã sớm chạy mất tăm. Doãn Trác Quân bỏ tiền ra, Liên Sinh tự tay chôn cất La Mi.
Ráng chiều cuối cùng trên đường chân trời cũng dần dần lụi tàn, cho đến khi vệt hoàng hôn cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng.
Doãn Trác Quân đứng ở cổng thành nhìn Liên Sinh đang cúi đầu rơi lệ, nói: "La Mi cô nương mất rồi, ngươi muốn đi đâu?"