Đạo quán gϊếŧ một người để răn trăm người, lăng nhục tra tấn Bích Hoàn xong lại cho chó dữ cắn xé.
Thiền tuy không tận mắt thấy, nhưng cũng biết chuyện này. Từ ngày thấy cách chết của Bạch Mẫu Đơn và Hoa Nguyệt, nàng đã đoán là Bích Hoàn đến tìm thù, nào ngờ La Mi vẫn không thoát được.
Liên Sinh trở về phòng suy nghĩ, Bích Hoàn chết thảm, La Mi bị hủy dung, tất cả những chuyện này đều không thoát khỏi liên quan với Thanh Tùng Quán. Trong lòng tuy hận nhưng lại bất lực.
Hôm đó Liên Sinh đang quét sân, phát hiện ở cổng viện có một nam tử áo trắng phiêu dật.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy Doãn Trác Quân chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống mình.
Liên Sinh vội ném chổi chạy tới, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin: "Cầu xin công tử cứu cô nương của chúng ta."
Doãn Trác Quân nói: "Sao ta mới đi có mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nghe nói La cô nương bị hủy dung rồi, nàng đâu?"
Liên Sinh đáp: "Bị Tam nương bán đi nơi khác rồi."
Doãn Trác Quân thở dài một hơi: "Ai, sớm biết như vậy, lúc trước mang nàng đi thì có sao đâu."
"La Mi nàng ở đâu?"
"Nô tỳ không biết."
"Có ai biết không?"
"Tam nương biết."
"Vậy ta đi tìm Tam nương."
"Nô tỳ muốn cầu xin công tử một việc, nếu công tử hỏi được La cô nương ở đâu, xin ngài mang theo nô tỳ cùng đi."
"Ừm, biết rồi."
Dứt lời, y quay người rời đi. Liên Sinh nhìn ánh nắng phản chiếu trên vạt áo trắng của y, đột nhiên cảm thấy ánh nắng hôm nay sao mà ấm áp và dịu dàng đến thế.
Liên Sinh lại bị bán đi. Nhìn Doãn Trác Quân cầm tờ giấy bán thân, Liên Sinh không thể tin mình đã là nô tỳ của y.
Doãn Trác Quân nhét tờ giấy bán thân vào lòng, miệng lẩm bẩm: "Sao lại mua một đứa xấu thế này, thôi coi như ngày đó làm việc thiện vậy. Không phải ngươi muốn đi cùng ta sao, đi thôi."
Dứt lời, y nhấc chân bước đi, quay đầu thấy Liên Sinh còn ngẩn người ra đó, lại quát một tiếng: "Còn không mau theo."
Liên Sinh như tỉnh mộng, ôm bọc quần áo, chạy theo sau Doãn Trác Quân.
Nhìn từ bên ngoài, Bát Lý Hương là một tiệm bán hương liệu, nhưng vào trong lại là một thế giới khác.
Khách quen được giới thiệu đến, vào cửa chỉ cần hỏi: "Nhà ngươi có bán Nữ Nhi Hương không?"
Tiểu nhị liền hiểu ý, dẫn khách đến hậu viện. Hậu viện không lớn, có từng gian phòng, cách âm không tốt lắm nhưng tiếng động truyền ra không lớn, chỉ đến gần mới nghe được vài tiếng ư ử hay ngâm nga.
Đây là một kỹ viện ngầm nổi tiếng, khách đến đây phần lớn là khách quen hoặc người quen giới thiệu.
Mấy ngày trước có một người mới được đưa tới, lúc ấy ông chủ thấy nàng che mặt bằng lụa trắng, vóc dáng ấy, đôi mày khoé mắt ấy, chỉ nghĩ là một tuyệt sắc giai nhân, nào ngờ lại bị hủy dung.
Bọn buôn người nói chỉ cần che mặt là được, còn vết sẹo trên người, tắt đèn rồi thì có khác gì nhau. Ông chủ tò mò xem thử khuôn mặt dưới lớp mạng che một lần rồi không bao giờ muốn xem lại nữa, còn đặc biệt cho người đặt làm một chiếc mặt nạ sắt chỉ hở phần mũi trở lên, bên dưới dù có mở mạng che cũng chẳng thấy gì.
Khách làng chơi thấy mới lạ, đôi mày khoé mắt nàng như khói như nước, dáng người lại đẹp, tuy toàn thân đầy sẹo, một tay yếu ớt, nhưng lại có vẻ yếu đuối khiến người ta vừa thương vừa xót, nhất thời ai nấy đều đua nhau tìm đến.
La Mi ai đến cũng không từ chối, chỉ cần có người gọi là nàng tiếp khách, dáng vẻ hoàn toàn chấp nhận số phận.
Ông chủ thấy nàng an phận, cũng không yêu cầu gì. Chỉ là vì tiếp khách quá nhiều, mấy ngày trôi qua, dung nhan đã tàn phai đi nhiều, không còn vẻ mơn mởn như lúc ban đầu, đôi mắt long lanh giờ đây ảm đạm vô hồn, giăng đầy tơ máu, quầng thâm trũng sâu.
Thân thể mảnh mai mấy ngày nay bị giày vò không kể ngày đêm càng thêm gầy yếu không chịu nổi, mỗi ngày chỉ nằm đó thoi thóp như sắp chết, khách làng chơi mất hứng liền không gọi nàng tiếp khách nữa.
Ông chủ thấy vậy bèn hạ giá để nàng tiếp bọn gánh gồng buôn bán, đám phu xe, dân quê, có khi chỉ cần có tiền thì ăn mày cũng được.
Những kẻ đó đâu phải hạng biết thương hoa tiếc ngọc, cũng chẳng bận tâm mặt mũi ra sao, miễn tiền bạc rẻ là được, vừa vào phòng đã vội vàng cởϊ qυầи áo, hấp tấp như khỉ lao lên giường, bắt lấy người là hành sự.
La Mi mặc cho những kẻ đó tuỳ tiện giày vò, dường như tấm thân da thịt này không phải của mình nữa.
------------