Đẩy cửa ra, Liên Sinh chạy thẳng đến phòng ngủ của La Mi.
Ánh trăng từ ô cửa sổ ngọc bích hé mở chiếu vào, sáng như sương như nước khiến căn phòng dù là đêm cũng sáng lạ thường. La Mi lúc này đang nằm ngửa trên giường, không một mảnh vải che thân, tứ chi dang rộng.
Con chó mực đứng trên người La Mi, thè lưỡi dài liếʍ khắp người nàng, nước dãi tanh hôi dính đầy thân thể La Mi. Dưới ánh trăng, thân thể dính đầy nước dãi của La Mi càng thêm trắng nõn mượt mà, lấp lánh ánh sáng.
Vẻ mặt La Mi như khóc như cười, miệng há ra nhưng không nói được lời nào, mắt nhìn trừng trừng lên xà nhà.
Liên Sinh ngẩng đầu, nữ quỷ trên xà nhà đang ung dung ngồi đó, phe phẩy đôi chân, cười nhàn nhạt nhìn La Mi. Thấy Liên Sinh nhìn mình, ả từ trên xà nhà bay xuống, ngón trỏ đặt lên đôi môi mỏng hồng phấn: "Suỵt, đừng làm ồn, cùng ta xem kịch đã."
Liên Sinh lắc đầu, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Cầu xin ngươi tha cho cô nương nhà ta." Dứt lời liền dập đầu. Sắc mặt nữ quỷ kia lạnh đi, ánh mắt lại chuyển sang nhìn La Mi, hận thù nói: "Tha cho nàng ta ư? Năm xưa nàng ta có tha cho ta đâu." Dứt lời lại như én bay về lại xà nhà.
La Mi nhìn thẳng vào nữ quỷ trên xà nhà, lệ rơi đầy mặt, nhưng một lời cũng không nói, chỉ quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Liên Sinh mau rời đi.
Liên Sinh lo lắng đến rưng rưng nước mắt, đột nhiên đứng dậy bỏ chạy. Nữ quỷ trên xà nhà nhìn bóng lưng Liên Sinh, chế nhạo: "Người tuy có hơi ngốc nhưng cũng biết điều đấy."
La Mi làm như không thấy con chó mực đang liếʍ láp trên người mình, chỉ dùng ánh mắt phức tạp vừa như cầu xin tha thứ vừa như vui mừng nhìn về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ cười rạng rỡ: "A Tiều chết rồi, tuy có Tùng Hoa Lộ nhưng không thể hoá thành hình người để muội muội hưởng thụ tư vị đó được, nhưng cái gì nên có thì muội muội cũng phải nếm thử."
Quay người, ả âm u nói với con chó mực: "Bữa tiệc của ngươi bắt đầu rồi."
Mắt con chó mực loé lên tia hưng phấn, nó nhìn chằm chằm vào thân thể trắng như tuyết của La Mi, nhe răng cắn xuống vai nàng.
Khi những chiếc răng nanh sắc nhọn sắp chạm vào làn da mỏng manh kia, cửa bị tông ra, Liên Sinh tay cầm lá bùa ném về phía con chó mực.
Lá bùa vừa chạm vào thân thể con chó mực liền bốc cháy, con chó kia bị bỏng kêu la thảm thiết, cụp đuôi chạy vào góc tường, hung hãn mà kiêng dè nhìn Liên Sinh.
Liên Sinh thấy con chó mực sợ lá bùa, vội vàng bò lên giường, đặt mấy lá bùa lên người La Mi, rồi ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.
Nữ quỷ sắc mặt âm trầm nhìn Liên Sinh: "Ngươi thật sự muốn cứu nàng ta? Ngươi có biết nàng ta không đáng để ngươi cứu không? Nàng ta vì mạng sống của mình mà bán đứng tỷ muội, người như vậy cũng đáng để ngươi cứu sao?"
Liên Sinh tay cầm lá bùa che chắn bên cạnh La Mi, nói: "Chuyện khác ta không biết, ta chỉ biết nếu không có cô nương, đôi chân này của ta đã phế. Nàng là chủ nhân tốt nhất với ta từ trước đến nay, cho ta ăn no mặc ấm. Nàng là người tốt, cầu xin ngươi tha cho nàng."
"Người tốt? Ngươi biết thế nào là người tốt không?" Nữ quỷ lạnh lùng nói, vung tay một cái, La Mi mới có thể thốt ra tiếng nức nở, ai oán khóc: "Bích Hoàn, Bích Hoàn, cuối cùng ngươi cũng đến tìm ta rồi. Ta tự biết tội nghiệt sâu nặng, không cầu ngươi tha thứ, chỉ cầu ngươi cho ta một cái chết thống khoái."
Nữ quỷ tên Bích Hoàn kia nghe vậy cười phá lên, cười đến khoé mắt ứa lệ: "Chết thống khoái ư? Năm xưa tỷ tỷ cũng muốn chết một cách thống khoái, nhưng ai chịu giúp tỷ tỷ chứ? Là ngươi sao? Là Hoa Nguyệt hay Bạch Mẫu Đơn?"
Đến cuối cùng, giọng nói trở nên chói tai, ả giơ hai tay lên, móng tay dần dần dài ra và nhọn hoắt như xiên thép, hai mắt trợn trừng rồi đột ngột lao về phía La Mi.
Liên Sinh vội ném lá bùa trong tay về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ kia vừa chạm vào lá bùa liền hét lên một tiếng rồi lùi lại, tay ôm lấy vết bỏng, hận thù nhìn Liên Sinh, miệng hung tợn nói: "Chết, các ngươi đều chết hết đi."
Dứt lời, ả gào lên với con chó mực. Con chó mực cúi người lao về phía La Mi, nữ quỷ giương móng vuốt sắc bén áp sát Liên Sinh. Tay Liên Sinh không ngừng ném bùa giấy, nhưng bùa không thể đến gần nữ quỷ.
Quanh thân nữ quỷ như được bao bọc bởi một lớp khí, lá bùa chỉ khiến lớp khí đó nổi lên từng luồng sóng gợn, chứ không thể làm ả bị thương chút nào.
Sắc mặt nữ quỷ càng thêm âm trầm, ả vung một chưởng, Liên Sinh chỉ cảm thấy ngực bị một đòn nặng nề, cả người bay ngược ra sau, lưng đập vào bàn, cả người và bàn cùng ngã lăn ra đất.
Một hơi trong ngực không thở nổi, cổ họng ngòn ngọt mùi máu, mắt tối sầm lại suýt ngất đi.
Một lúc sau nàng mới hồi phục, tầm mắt rõ ràng mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
------------