Vợ chồng Thanh Sơn vốn là người hầu được sinh ra và lớn lên trong phủ họ Thanh, nên khi Liên Sinh chào đời, nàng cũng đương nhiên trở thành tỳ nữ của Thanh phủ. Khi Liên Sinh hai tuổi, vợ Thanh Sơn mang thai, mười tháng sau sinh được một đứa con trai. Vợ chồng họ coi con ruột như châu báu, vốn đã không thương Liên Sinh, nay có con trai lại càng thêm ghét bỏ nàng.
Cơm không đủ no, áo không đủ ấm đã đành, tuổi còn nhỏ đã phải trông trẻ, làm việc nhà, bị đánh chửi càng là như cơm bữa. Thuở nhỏ, Liên Sinh cũng từng đem những chuyện mình thấy kể cho vợ chồng Thanh Sơn nghe, nhưng lại bị coi là điềm gở mà đánh mắng một trận, vì thế tính cách nàng càng trở nên trầm mặc ít nói. Do thiếu ăn thiếu mặc, mười ba tuổi mà trông nàng gầy gò như đứa trẻ mười tuổi.
Trong một tập thể, luôn có một hoặc hai người bị coi là kẻ khác biệt để mọi người cô lập hoặc bắt nạt, và Liên Sinh chính là kẻ bị bắt nạt khác biệt đó trong hậu trạch tri phủ. Cam Thảo, trạc tuổi Liên Sinh, ỷ vào tam thúc của mình là quản sự trong phủ, thường xuyên dẫn một đám nha hoàn đến bắt nạt Liên Sinh.
Chỉ là mười lần thì cũng có vài lần vồ hụt, nhưng hễ gặp là nhất định phải hành hạ Liên Sinh đến mặt mày xám xịt, mình mẩy bầm dập mới thôi. Năm Liên Sinh sáu tuổi, một lần nọ, Cam Thảo và đám người của mình thấy Liên Sinh đang ôm bát canh mận chua thừa của Lý ma ma, trân trọng nhấp từng ngụm nhỏ.
Cam Thảo tiến lên giật lấy, bốc một nắm đất ném vào bát rồi trả lại cho Liên Sinh, nói: "Uống đi, không phải ngươi thích uống lắm sao!" Liên Sinh nhận lấy bát, nhưng chỉ ngẩn người nhìn bát canh mận, Cam Thảo chế nhạo: "Ngươi vốn là đứa con hoang nhặt trong đống đất, ăn đất là phải đạo rồi."
Nhưng Liên Sinh lại khác với mọi khi, nàng hơi ngước mắt nhìn Cam Thảo một cái rồi nói: "Ngươi đừng hối hận!" Dứt lời, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng liền quay người bỏ chạy.
Cam Thảo đắc ý cười lớn. Vài ngày sau, Cam Thảo không biết vì sao bị cảm lạnh, ban đầu gia đình cũng không để ý, đến khi sốt cao nói mê sảng mới mời đại phu thì đã muộn, chưa đầy hai ngày đã qua đời. Vì câu nói trước đó của Liên Sinh, có người lén lút đồn rằng đôi đồng tử của Liên Sinh là điềm gở, dính vào sẽ gặp xui xẻo.
Từ đó, đám nha hoàn tôi tớ xung quanh không ai dám lại gần nàng nữa. Liên Sinh cứ như cỏ dại, tự sinh tự diệt, ngược lại cũng được vài phần tự tại.
Thật ra, Liên Sinh biết Cam Thảo sắp chết. Từ trong bát canh mận chua đó, Liên Sinh đã thấy cảnh Cam Thảo chết vì sốt cao, nhưng nàng không nói. Mà Cam Thảo cũng không đáng để nàng cứu.
Nhìn thấy ảo ảnh mình bị chém đầu trong chậu nước, Liên Sinh thật sự bị dọa sợ rồi. Liên Sinh không biết tại sao Thanh phủ đang quang cảnh vô hạn lại bị chém cả nhà. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người vòng tay ôm chặt nàng từ phía sau, bàn tay luồn vào trước ngực còn chưa phát triển của nàng mà hung hăng xoa nắn.
Một giọng nói a dua vang lên bên tai: "Hừ, con tiện tỳ này lại lười biếng không làm việc, nói với mẹ ta, nhất định sẽ mắng chết ngươi." Nói xong còn dùng sức hơn, Liên Sinh nhận ra đó là Thanh Loan, con trai của Thanh Sơn. Nàng nén đau, ngồi im không nhúc nhích, trong số những người bị chém đầu cũng có hắn.
Thấy Liên Sinh ngây ra, Thanh Loan đắc ý nói: "Mẹ ta nói rồi, vài năm nữa ta sẽ cưới ngươi làm thϊếp. Sẽ không ai thèm lấy ngươi đâu, ngươi phải hầu hạ ta cho tốt, nếu không ta có đánh chết ngươi cũng chẳng sao."
Liên Sinh vốn biết vợ chồng Thanh Sơn có ý định này. Mua một nha đầu phải tốn bạc, cưới nàng làm con dâu nuôi từ bé thì không tốn đồng nào, lại còn có thể tùy ý đánh chửi sai khiến, chỉ có điều thân phận là một nàng hầu.
Liên Sinh không để ý đến bàn tay đang sờ soạng trên người, cúi đầu rũ mi nói: "Ngươi mau đi đi, lát nữa Lý ma ma qua đây bắt gặp thì không hay đâu."
Tay Thanh Loan khựng lại, nhìn khuôn mặt vàng vọt xanh xao và thân hình khô đét của Liên Sinh, quả thực không sao có hứng thú nổi. Hắn véo mạnh vào đầu ngực nàng một cái rồi nói: "Thật mất hứng, vẫn là Xuân Chi của ta mềm mại, sờ vào mới sướиɠ." Dứt lời, hắn bĩu môi, nghênh ngang bỏ đi.