Chương 13.2

Trưa hôm đó, mặt trời treo trên cao nắng gắt chói chang nhưng chẳng hề ấm áp, Mãn Xuân viện chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc. Các cô nương đều đang ngủ trưa trong phòng, không có khách, đám nha hoàn tôi tớ cũng tranh thủ nghỉ ngơi.

Liên Sinh đang ngồi xổm trước cửa phòng La Mi ngủ gật, bỗng nghe có tiếng bước chân trên cầu thang liền ngẩng đầu nhìn lên. Ánh nắng ban trưa chói lòa khiến người ta không mở nổi mắt, nhưng giữa vầng sáng rực rỡ ấy lại hiện ra một bóng người cao lớn thon dài, lưng thẳng tắp.

Bóng người đứng trong nắng, uy nghi như một vị thần, thân thể dường như ẩn chứa sức mạnh vô biên, đủ sức chống lại vạn vật thế gian. Nhiều năm về sau, Liên Sinh vẫn nhớ như in sự chấn động và lòng kính ngưỡng dâng lên trong khoảnh khắc lần đầu gặp Lục Cửu.

Liên Sinh nheo mắt lại, đợi bóng người tiến đến chắn trước mặt mới nhìn rõ đó là một thanh niên. Y mặc trường sam đen tay hẹp, eo thắt đai gấm rộng viền mây, sau lưng đeo một chiếc túi da hươu.

Mái tóc đen được búi cao bằng một chiếc ngân quan chạm rỗng, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng miệng vuông, toàn thân toát ra một luồng sát khí.

Thấy Liên Sinh ngẩn người, y bèn hỏi: "Người của Mãn Xuân viện đi đâu hết rồi? Bà chủ đâu?"

Y vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một tấm đồng bài: "Ta là Ngự tiền hành tẩu Nhất phẩm hộ vệ Lục Cửu, đến đây để tra án."

Thấy Liên Sinh vẫn còn ngây ra, y nói: "Thôi được rồi, dẫn ta đến hiện trường vụ án đi." Liên Sinh tuy không biết "Ngự tiền hành tẩu" là chức gì, nhưng nơi xảy ra án mạng thì biết, liền đưa tay chỉ về phòng của Hoa Nguyệt.

Lục Cửu lập tức xoay người đi thẳng đến đó, Liên Sinh vội vàng bám theo.

Đẩy cửa bước vào, một mùi máu tanh hôi thối xộc thẳng vào mặt, vết máu trong phòng đã ngả màu đen sẫm. Nắng trưa rọi qua song cửa, loang lổ trên vũng máu hình người giữa sàn.

Lục Cửu quan sát khắp phòng một lượt, rồi đi hai vòng quanh vũng máu hình người kia mới ngồi xổm xuống, dùng ngón tay quệt một ít máu đã khô lại đưa lên mũi ngửi, rồi lại đưa vào miệng nếm thử.

Sau đó, y chép miệng nói: "Quả nhiên là của giống đực!" Liên Sinh thấy vậy thì trợn mắt há mồm, nếm máu người chết đã đành, lại còn nếm ra được cả giống đực giống cái sao?

Lục Cửu lấy từ chiếc túi sau lưng ra một cái la bàn, kim la bàn vừa xuất hiện đã quay tít như điên. Lục Cửu bước theo Thất Tinh bộ, men theo phương vị của kim chỉ mà đi qua đi lại trong phòng.

Khi đến trước chiếc bàn đối diện giường, kim la bàn bỗng như bị đóng đinh, dựng thẳng đứng không nhúc nhích. Lục Cửu đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn bức tranh phía trên bàn, đó chính là bức tranh duy nhất sạch sẽ, không hề bị vấy bẩn dù chỉ nửa giọt máu.

Bức tranh đã cũ kỹ ố vàng, phần lớn là khoảng trắng, chỉ có một cây tùng, vài tảng đá kỳ dị và một gian nhà tranh, trước nhà có con chó mực đang nằm, xa xa có một người đàn ông đang đốn củi.

Lục Cửu cười khẽ: "Thì ra là vậy, quả nhiên là ở đây."

Dứt lời, y lấy ra một lá giấy phù, trên có ghi bốn chữ "Đạo Kinh Sư Bảo", miệng lẩm nhẩm thần chú, mắt lóe tinh quang, giơ lá phù vỗ thẳng vào bức tranh. Đúng lúc này, con chó mực vốn đang nhắm mắt nằm trong tranh dường như sống lại, đột nhiên mở mắt, ánh mắt hung tợn, nó gù lưng nhe răng, bật người nhảy ra khỏi tranh, lao tới cắn Lục Cửu.

Lục Cửu né người tránh được, lấy ra một xấp giấy bùa đưa cho Liên Sinh, vội nói: "Cầm lấy, đứng sang một bên đừng qua đây."

Liên Sinh vội ôm lấy xấp giấy bùa, lại rút con dao phay ra đứng ở góc phòng.

------------