Chương 11.2

Thân hình nàng thon dài, vòng eo con kiến yểu điệu thướt tha, lúc này đang mềm mại tựa vào lan can lầu ba.

Bên cạnh mỹ nhân còn có một vị công tử mặc hoa phục, vai rộng lưng hẹp, dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn mỹ. Mái tóc đen dày không buộc lại mà buông xõa tùy ý, dưới đôi mày kiếm là cặp mắt phượng dài và hẹp, sâu thẳm đen láy. Mũi cao thẳng, chiếc áo choàng màu chàm viền mây thêu chỉ bạc khoác hờ trên người, eo không thắt đai, bên trong là lớp áσ ɭóŧ trắng như tuyết.

Tay y ôm eo thon của mỹ nhân, khóe môi cong lên một đường cong mê người, khẽ nhếch mép nhìn Liên Sinh.

Liên Sinh chưa từng thấy nam nữ nào tuấn mỹ như vậy, bất giác nhìn đến ngây người. Thấy Liên Sinh ngẩng đầu nhìn mình, mỹ nhân trên lầu váy áo tung bay, uyển chuyển bước xuống, ngón tay trắng nõn như ngó sen nâng mặt Liên Sinh lên, tỉ mỉ ngắm nghía đôi mắt nàng, hỏi rõ sự tình từ người hầu rồi nói: "Cứ chờ đó, đừng động đến người vội."

Rồi lại như cánh bướm bay lên lầu. Vị công tử mặc hoa phục thấy mỹ nhân đi khỏi, nói một tiếng "Nhàm chán" rồi quay người rời đi. Mái tóc đen dài và chiếc áo choàng phiêu dật lướt qua mắt Liên Sinh một đường cong tuyệt đẹp, như một vết khắc trong mắt, không thể nào xóa nhòa.

Mỹ nhân không biết đã nói gì với Xuân Tam Nương, đôi chân của Liên Sinh được giữ lại, nàng còn trở thành người hầu của La Mi, hoa khôi của Mãn Xuân Viện. Liên Sinh trong bộ quần áo mới, tay chân luống cuống đứng trước mặt La Mi. Cả đời nàng chưa từng mặc qua loại quần áo lụa là mềm mại, mới mẻ như vậy, không biết phải làm sao cho phải.

La Mi đưa bàn tay thon dài vuốt mái tóc trên trán Liên Sinh, chăm chú nhìn đôi mắt dị sắc của nàng, ánh mắt như đang nhìn Liên Sinh, lại như xuyên qua Liên Sinh nhìn về một người khác.

Nàng nhìn chằm chằm một lúc lâu mới buông tóc Liên Sinh xuống, nói: "Bỏ trốn à, đến đây rồi đâu có dễ dàng trốn thoát như vậy. Trốn rồi có chỗ nào để đi không? Nếu không có thì sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa. Ngươi lui xuống đi."

Liên Sinh hành lễ rồi quay người xuống lầu, ở cầu thang sượt qua vị công tử mặc hoa phục kia. Liên Sinh hành lễ, Doãn Trác Quân đứng lại, đưa tay véo cằm Liên Sinh, buộc nàng phải ngẩng mặt lên, y chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng. Liên Sinh cũng trợn to mắt mặc cho y săm soi.

Một lúc lâu sau, Doãn Trác Quân nhíu mày buông tay, nói: "Xấu thật." rồi buông ra, lại ghét bỏ lấy khăn tay ra lau, tiện tay ném đi, quay người phe phẩy chiếc quạt gấm gỗ tử đàn, tiêu sái đi về phía phòng của La Mi.

Chiếc khăn tay thêu hoa văn lá trúc màu vàng sẫm như chiếc lá rơi, nhẹ nhàng bay lượn rồi đáp xuống chân Liên Sinh. Liên Sinh cúi xuống nhặt lên, không biết dệt bằng chất liệu gì, chỉ thấy mềm mại mượt mà. Liên Sinh mân mê một lúc, không nỡ vứt đi, bèn cất vào trong lòng.

Doãn Trác Quân bước vào, La Mi đang tựa bên cửa sổ dịu dàng nói: "Sao, công tử có hứng thú với nha đầu đó à?"

Doãn Trác Quân lười biếng tựa vào giường mỹ nhân, nói: "Xấu quá đi mất, sao lại tìm về làm nha đầu vậy?"

La Mi quyến rũ cười: "Tất nhiên là vì ta thích rồi!"

Doãn Trác Quân cười nói: "Sở thích gì lạ vậy, lại thích đồ xấu, ta đây chỉ thích mỹ nhân thôi." Vừa nói vừa đứng dậy vuốt ve ngực La Mi, ôm nàng vào lòng. La Mi cười duyên, nửa đẩy nửa mời, hai người cười đùa lăn lộn thành một khối.

Khi Doãn Trác Quân đến, La Mi không cần Liên Sinh ở bên cạnh. La Mi có tỳ nữ thân cận là Thiền hầu hạ, hai người hoặc ngâm thơ vẽ tranh, hoặc đàn hát thổi sáo, hoặc nói chuyện yêu đương, chàng chàng thϊếp thϊếp, phong nguyệt vô biên. Liên Sinh chỉ làm mấy việc vặt vãnh, thỉnh thoảng còn được thưởng bạc và điểm tâm, ngày tháng trôi qua cũng khá vui vẻ.

Đêm như nước, mưa phùn giăng lối, nước đọng trên mái hiên tí tách rơi xuống, mặt đất lập tức gợn lên từng vòng sóng. Liên Sinh đang ngủ say, bỗng thấy tóc bị kéo đau điếng. Mơ màng khẽ mở mắt, nàng thấy một đôi mắt dị sắc đang dán sát vào mặt mình, lập tức giật mình tỉnh giấc, nhìn kỹ lại thì không một bóng người, chỉ có trên đầu là một mớ bím tóc rối bù. Liên Sinh toát mồ hôi lạnh, lau trán rồi lại ngủ tiếp.

------------