Mấy nữ hầu thấy Liên Sinh tuy có đôi mắt khác thường nhưng cũng hiền lành, bèn kéo nàng và Thanh Phượng đi ăn sáng. Thanh Phượng tự cho mình là đại tiểu thư, khinh thường giao du với đám người hầu này nên lòng không khỏi u uất.
Liên Sinh vốn là người trầm tính, bình thường không giỏi giao tiếp, càng không biết khuyên giải thế nào, đành lẳng lặng ngồi cùng. Mấy bà đầu bếp thấy hai người họ không thích nói chuyện, cũng tự đi làm việc của mình.
Mãn Xuân Viện có ba tầng, xây theo hình chữ Khẩu, trong viện cửa xanh cửa sổ đỏ, cột vẽ rồng phượng.
Tầng một có một sân khấu lộ thiên, khách nhân ngồi vây quanh có thể vừa uống rượu vừa nghe nhạc xem múa.
Tầng hai là phòng của các cô nương, trên cửa treo biển tên. Tầng ba là phòng của các cô nương hạng nhất và bà chủ Xuân Tam Nương.
Mãn Xuân Viện là một trong những nơi nổi tiếng nhất con phố này, ban ngày không có khách nên rất yên tĩnh, đến tối đèn l*иg đỏ treo cao, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt. Các cô nương cười nói mắng mỏ, trên sân khấu tầng một ca múa đàn hát, dưới sân khấu các lão gia công tử hò reo cổ vũ, đám người hầu qua lại đưa đón, mãi đến tờ mờ sáng mới yên tĩnh lại.
Hai người Liên Sinh mới đến đây, mọi việc đều cẩn thận. Thanh Phượng từ nhỏ mười ngón tay không dính nước, nào đã làm qua việc nặng nhọc thế này. Liên Sinh âm thầm làm luôn cả phần việc của hai người.
Hôm đó, hai người đang bận rộn trong bếp, chợt nghe có người nói: "Hôm nay là ngày cả nhà tri phủ Ninh An họ Thanh bị chém đầu, ngoài phố chẳng thấy ai bán rau bán cá, chắc là đi xem hành hình hết rồi."
Thanh Phượng nghe xong, cả chậu rau xanh rơi vãi đầy đất. Liên Sinh trong lòng thầm than, ngày này cuối cùng cũng đến.
Mấy người hầu tò mò chạy ra sân trước, trèo lên tường nhìn ra phố. Thanh Phượng và Liên Sinh chen nhau đứng trên một cái bàn, chỉ nhô đầu ra nhìn qua tường.
Ngoài tường, hai bên đường người đông như kiến, binh lính áo giáp sáng loáng, tay cầm đao kiếm đứng san sát. Giữa đường, từng chiếc xe tù từ xa tiến lại. Liên Sinh nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc của Thanh phủ.
Trên một chiếc xe, Thanh Điện Sinh và Tô Uyển Vân tay bị trói sau lưng, cả hai đều không còn vẻ oai phong như trước, mặt mày xám xịt, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, như thể đây chỉ là một cơn ác mộng, có lẽ khi tỉnh lại mọi thứ sẽ biến mất.
Liên Sinh nhìn thấy vợ chồng Thanh Sơn và cả Thanh Loan. Lúc này, sắc mặt cả ba người đều tái mét, run rẩy thành một cục. Thanh Loan dưới quần còn có một vệt nước ướt, người bám chặt vào cọc gỗ trong cũi, chỉ sợ rời ra là ngã quỵ.
Trên xe, ai nấy đều mặt mày kinh hãi, xám như tro tàn, chỉ có một bà lão tóc hoa râm lại tươi cười rạng rỡ, trông rất lạc lõng, dường như bà không phải đi chịu chém đầu mà là đi dự yến tiệc. Đó là Liễu thị. Liễu thị mặt mày mãn nguyện, cao giọng nói: "Trời cao có mắt, trời cao có mắt! Ác giả ác báo, Phúc Nương của ta cũng có thể yên lòng rồi! Ha ha..."
Tô Uyển Vân có lẽ đã nghe những lời này quá nhiều, mặt không biểu cảm nhìn về phía xa, nhưng vô tình liếc thấy Thanh Phượng trên tường, sắc mặt không khỏi đột biến: "Thanh Phượng, sao Thanh Phượng lại ở đây?"
Thanh Điện Sinh nghe Tô Uyển Vân nói, tinh thần chấn động quay đầu nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, Thanh Phượng lệ rơi không ngừng. Ánh mắt Thanh Điện Sinh phức tạp, há miệng định nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi, xe đã đi qua.
Liễu thị theo ánh mắt của Tô Uyển Vân nhìn thấy Thanh Phượng và Liên Sinh, không khỏi lệ rơi ròng ròng, mỉm cười liên tục gật đầu với Liên Sinh, Liên Sinh cũng chỉ khẽ gật đầu.
Đoàn xe nhanh chóng đi qua, xa xa vọng lại tiếng thét của Tô Uyển Vân, tiếng gầm giận dữ của Thanh Điện Sinh và tiếng quát mắng của sai dịch, rồi nhanh chóng chìm vào im lặng. Thanh Phượng xuống bàn, thất thần trở về hậu viện. Liên Sinh theo sát phía sau.
Thanh Phượng mặt đẫm nước mắt nhìn Liên Sinh: "Từ nay ta là kẻ không nhà."
Dứt lời, nàng ngồi thụp xuống đất, nức nở khóc.
------------