Chương 8.2

Một nữ tử mặc áo màu thiên thanh bên cạnh thấu lại gần: "Ta là con gái nhà họ Lý bán tạp hóa dưới chân núi Thanh Tùng Quan này. Ba ngày trước đến đạo quán dâng hương thì bị đạo sĩ đánh thuốc mê đưa vào đây. Các ngươi cũng bị đánh thuốc mê lúc dâng hương à?"

Thanh Phượng nhìn nữ tử kia, nàng ta lại tự mình thở dài nói tiếp: "Ở đây mười người thì có đến tám chín người là bị đánh thuốc mê lúc dâng hương trong đạo quán. Không biết đám đạo sĩ này có ý đồ gì, rồi sẽ làm gì chúng ta."

Thanh Phượng từ nhỏ đã sống trong gấm vóc lụa là, nào đã chịu khổ thế này, nghe tiếng khóc của nữ nhân mặc áo màu hoa cúc bên cạnh cũng khóc theo.

Nữ nhân kia thấy vậy khuyên: "Ngươi đừng khóc nữa, khóc cũng vô ích. Ngươi xem nữ nhân đang khóc kia kìa, hôm qua mới bị nhốt vào, ban đầu khóc lóc om sòm, bị đám đạo sĩ lôi ra ngoài. Lúc về quần áo xộc xệch, người cũng thất thần. Đợi đến khi tỉnh táo thì không la lối nữa, chỉ khóc không ngừng. Xem ra kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì, haizz, đến đây rồi thì chỉ có thể nhận mệnh thôi."

Thanh Phượng nghe vậy nhìn về phía nữ tử áo màu cam đang khóc thút thít, rồi lại hận thù quay sang nhìn Liên Sinh, miệng thấp giọng mắng: "Tiện tỳ, nếu ra ngoài được, ta nhất định sẽ bắt cha ta xử ngươi tội chết." Liên Sinh như tượng gỗ, cúi đầu không nói.

Một tiếng mở khóa vang lên, các nữ tử đều căng thẳng co rúm lại thành một cục. Cửa mở, một đạo sĩ bước vào, tay cầm một thùng cháo, một hộp bánh bao và một chồng bát đặt xuống đất.

Các nữ tử ùa lên, bảy tay tám chân giành bánh bao, lấy bát trên đất múc cháo từ trong thùng. Lấy được cháo rồi, các nàng bưng bát tránh xa đạo sĩ và cửa mà ăn. Liên Sinh cũng bưng một bát về đưa cho Thanh Phượng, Thanh Phượng quay đầu không thèm nhìn. Liên Sinh đặt bát xuống chân Thanh Phượng, rồi quay lại lấy một cái bánh bao, bưng bát cháo ngồi vào một góc ăn.

Cháo loãng trong veo có thể soi được cả bóng người, nhưng bụng đói cồn cào không chịu nổi, Thanh Phượng đành phải bưng bát cháo lên, cắn một miếng bánh bao khô cứng, nhắm mắt nuốt xuống.

Một lát sau, đạo sĩ vào thu dọn hết bát đĩa, xách thùng thức ăn rời đi. Không lâu sau, cửa lại mở, ba đạo sĩ bước vào. Gã đạo sĩ béo đi đầu dùng ánh mắt dâʍ đãиɠ nhìn một lượt, rồi giơ tay chỉ vào một nữ tử có dung mạo thanh tú dịu dàng. Hai đạo sĩ phía sau xông tới, lôi nữ tử kia đi. Nàng kinh hãi giãy giụa, một đạo sĩ lấy khăn tay nhét vào miệng rồi lôi đi. Các nữ tử nhìn cánh cửa đóng sầm, run rẩy thành một cục. Thanh Phượng nhìn mà chết lặng.

Nữ tử mặc áo màu thiên thanh kia khẽ nói: "Trong ba ngày nay, thỉnh thoảng sẽ có một người bị lôi đi, có người trở về như nữ nhân đang khóc kia, có người thì bặt vô âm tín, rồi lại có người mới bị đưa vào."

Thanh Phượng nghe xong liền xông đến trước cửa mật thất, dùng tay đập cửa gào lên: "Thả ta ra! Ta là đích trưởng nữ của tri phủ, nếu ta mất tích, cha ta nhất định sẽ tìm ta, nếu để ông ấy tìm thấy, chắc chắn sẽ chém đầu các ngươi!" Dứt lời, nàng đập cửa không ngừng.

Đạo sĩ ngoài cửa bị làm phiền đến mất kiên nhẫn, mở ô cửa sổ trên cửa ra, nói vào trong: "Ngươi mà cũng dám xưng là đích nữ tri phủ à? Hơn nữa, tri phủ lão gia của ngươi giờ đã bị tống cả nhà vào đại lao, gia sản bị tịch thu hết rồi. Chém đầu chúng ta ư, còn chưa biết đầu ai rơi trước đâu." Dứt lời, gã trào phúng liếc nhìn Thanh Phượng một cái, rồi "rầm" một tiếng đóng cửa sổ lại.

Thanh Phượng nghe xong, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, miệng lẩm bẩm: "Cả nhà bị tống vào đại lao, không thể nào, nhất định là không thể nào! Các ngươi nhầm rồi, mở cửa, mở cửa! Các ngươi chắc chắn nhầm rồi, ta thật sự là đích trưởng nữ của tri phủ, mau thả ta ra!" Dứt lời, nàng lại đập mạnh vào cửa.

Ô cửa sổ lại bị mở ra, đạo sĩ kia mất kiên nhẫn nói: "Con điên này, cửa phủ tri phủ trời chưa sáng đã bị niêm phong rồi, ngươi là trưởng nữ tri phủ sao có thể ở đây được? Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, các đạo gia đây đều là người biết thương hoa tiếc ngọc. Còn ồn ào nữa, ta sẽ bán ngươi vào lầu xanh, đến đó thì không phải do ngươi định đoạt đâu!"

Gã hừ lạnh một tiếng rồi lại đóng cửa sổ lại.

------------