Chương 8.1: Bị nhốt trong mật thất, kinh hoàng nghe tin gia biến

Liên Sinh ngồi ngẩn người trong nhà củi tối om ở hậu viện, không cam lòng vừa ra khỏi phủ đã bị đưa về, trong lòng lo lắng nhưng lại không có cách nào. Nàng cứ suy đi nghĩ lại vì sao Lưu Ngọc Hiên của đại tiểu thư lại có mật đạo thông đến đạo quán này, bỗng nhớ ra Liễu thị từng nhắc Tô Uyển Vân quen một đạo sĩ, lẽ nào chính là người trong đạo quán này? Nhưng đạo sĩ này và mật đạo có quan hệ gì? Trong lòng miên man suy nghĩ, bất giác trời đã sáng rõ.

Ngày thứ hai, đạo sĩ trung niên quả nhiên phái người xuống núi dò la xem phủ tri phủ Ninh An có gì khác thường không, có tin tức đại tiểu thư bị bắt cóc lan ra ngoài không. Không ngờ đạo sĩ đi dò la trở về lại báo một tin kinh người: Sáng sớm hôm nay, phủ tri phủ Ninh An đã bị quan binh tầng tầng bao vây, toàn bộ người trong phủ còn đang say ngủ đã bị bắt hết, tống vào đại lao. Lúc này, quan binh đang khám xét niêm phong tài sản trong phủ, nghe nói vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí được khiêng ra nhiều không đếm xuể, đã chất đầy mấy xe mà vẫn chưa hết.

Đạo sĩ trung niên vô cùng kinh hãi, không ngờ tri phủ Giang Nam đường đường lại bị khám nhà, mà cả nhà đều bị tống vào đại lao, xem ra là lành ít dữ nhiều. Chỉ là vị đại tiểu thư tự xưng người của Thanh phủ trong phòng khách kia phải làm sao đây? Ông ta cúi đầu nhíu mày suy nghĩ, tay vê vê chòm râu ngắn dưới cằm, bỗng nhiên chân mày nhướng lên, lộ ra một tia hung độc: "Có cách rồi, mặc kệ nàng ta là thật hay giả, hê hê!"

Thanh Phượng mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, càng lộ ra thân hình gầy gò nhưng cũng đầy đặn quyến rũ. Mái tóc đen được búi vội trên đỉnh đầu bằng một cây trâm ngọc bích. Nàng đi đi lại lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt vì sao người nhà vẫn chưa đến đón mình.

Đang lúc lo lắng bất an, một đạo sĩ trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, tay xách một hộp thức ăn, mở ra lấy hai món điểm tâm tinh xảo, nói: "Đại sư huynh dặn ta mang đến cho tiểu thư dùng. Đây đều là điểm tâm nổi tiếng trong quán, mời tiểu thư nếm thử."

Thanh Phượng vội hỏi: "Đạo trưởng khi nào thì đưa ta về nhà, hoặc báo cho người nhà ta đến đón?" Đạo sĩ cười mà không đáp, lại lấy ra một ấm trà, rót một chén, rồi lặng lẽ lui ra. Thanh Phượng không có tâm trạng ăn điểm tâm, chỉ uống một ngụm trà rồi bất tỉnh nhân sự.

Thanh Phượng bị một tràng tiếng khóc thút thít đánh thức. Nàng ôm cái đầu đau nhức, ngước mắt nhìn, đã không còn ở phòng khách nữa mà là trong một mật thất bốn bề tối đen. Không khí trong phòng vẩn đυ.c, trên nền đất trải một lớp rơm dày, bên trên là mấy tấm chăn bông không rõ màu sắc. Mười mấy nữ tử xinh đẹp nhưng tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch chen chúc ngồi trên chăn.

Thanh Phượng nhìn quanh, mật thất không có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông hơi trên nóc nhà cao bằng hai người. Ánh sáng yếu ớt từ lỗ thông hơi lọt vào, giúp nàng nhìn rõ nơi mình đang ở.

Đang quan sát, nàng phát hiện bên cạnh có một bóng đen động đậy, nhìn kỹ thì ra là tỳ nữ đã bắt cóc mình. Thanh Phượng túm lấy tỳ nữ kia, giận dữ quát: "Đây là đâu? Ngươi là tỳ nữ nhà nào, tại sao lại bắt ta đến đây?"

Liên Sinh ngẩng đầu, Thanh Phượng nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn thấy đôi mắt dị sắc của Liên Sinh, bỗng sững sờ: "Đôi mắt của ngươi!"

Liên Sinh cúi đầu nói: "Nô tỳ Liên Sinh, trời sinh dị đồng, làm việc ở sân giặt là trong hậu viện Thanh phủ. Nô tỳ được người nhờ vả mới đến cứu đại tiểu thư."

Thanh Phượng bỗng cười khẩy một tiếng, chỉ vào xung quanh nói: "Cứu ta? Đây là ngươi nói cứu ta sao?" Liên Sinh không nói gì, vì ngay cả nàng cũng không biết tại sao lại ở đây, và sau này sẽ ra sao.

Liên Sinh bị bịt miệng lôi vào, có lẽ vì nàng gầy trơ xương, mặt mày đen sạm, không ai ưa, nên vào rồi cũng bị vứt bừa một chỗ.

Liên Sinh cũng không hiểu vì sao bị nhốt ở đây, lại không biết giải thích thế nào với Thanh Phượng, đành cúi đầu im lặng. Thanh Phượng thấy hỏi không ra gì, đành bất lực ngồi xuống bên cạnh Liên Sinh, cúi đầu thở dài.