Chương 7.2

Liên Sinh nhận ra mình đang đứng trong sân của một đạo quán. Ánh trăng như nước, sao sáng lấp lánh trên đầu. Xa xa là lầu vũ điêu lương họa đống, bên cạnh là đá quý hình thù kỳ dị, cổ thụ vươn tận trời cao. Ngói lưu ly vàng son rực rỡ, tường viện màu xám tro. Một tòa bảo điện nguy nga hùng vĩ ẩn hiện trong ánh trăng, lấp ló sau rặng tùng bách xanh biếc.

Trước đại điện có một đỉnh đồng lớn phải bốn năm người ôm mới xuể, trong đỉnh đang đốt hương cao, khói thơm lượn lờ tỏa đi theo gió. Liên Sinh thầm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao dưới hòn non bộ trong sân của Thanh Phượng lại có một địa đạo, mà địa đạo này lại thông đến một tòa đạo quán.

Thấy tĩnh thất ở phía xa có ánh đèn chập chờn, Liên Sinh bèn cất bước đi về phía đó. Thanh Phượng trên lưng sau một hồi xóc nảy cũng dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, nàng phát hiện mình không còn ở trên giường trong nhà, mà đang nằm trên lưng một tỳ nữ tóc tai bù xù, ăn mặc rách rưới, bèn kinh hãi hét lên.

Liên Sinh vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, chợt giật mình vì tiếng hét chói tai bên tai. Còn chưa kịp quay đầu khuyên giải, đã thấy xung quanh đuốc và đèn l*иg sáng rực, có người quát: "Kẻ nào dám lớn tiếng la hét ở đây?"

Liên Sinh chẳng còn phân biệt được phương hướng, cắm đầu cắm cổ chạy. Các đạo sĩ chạy tới từ xa thấy có bóng người đang chạy thì hô lớn: "Có trộm! Bắt lấy trộm!"

Liên Sinh kinh hãi tột độ, lập tức tăng tốc, nhưng vì hoảng loạn nên chạy không chọn đường, cũng không biết lối ra ở đâu. Mà Thanh Phượng trên lưng không rõ tình hình, liều mạng giãy giụa, khiến Liên Sinh lảo đảo rồi ngã sõng soài.

Mấy đạo sĩ xông lên đè Liên Sinh xuống. Một đạo sĩ trung niên giơ đèn l*иg lên soi, thấy là hai nữ tử, một người là nha đầu mặc trang phục tỳ nữ cũ nát, người còn lại được quấn trong chăn gấm. Nhìn tấm chăn gấm ngũ sắc hoa văn hình thoi không giống của nhà nghèo, lẽ nào là tỳ nữ nhà ai bắt cóc tiểu thư nhà mình?

Vị đạo sĩ không ngờ mình đã đoán đúng. Thanh Phượng thấy có người thì vội vàng giãy giụa thoát ra khỏi tấm chăn gấm, miệng liên tục kêu cứu. Nàng đâu biết dụng tâm của Liên Sinh, chỉ nghĩ là tỳ nữ trong phủ bắt cóc mình, thấy có người đương nhiên là phải cầu cứu.

Chỉ là khi ngẩng đầu lên, nàng thấy đám đạo sĩ không nói gì mà chỉ nhìn mình chằm chằm, bèn vội cúi đầu, lúc này mới thấy mình chỉ mặc một bộ trung y, cổ áo trễ, để lộ một phần yếm thêu hồi văn viền xanh biếc, làm nổi bật làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo khiến người ta không thể rời mắt. Dưới ống quần rộng thùng thình là đôi chân ngọc trắng ngần, hồng hào đáng yêu.

Thanh Phượng vội vàng kéo chăn gấm che kín người, Liên Sinh cũng thấy ánh mắt của đám đạo sĩ, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết vậy đã mặc thêm áo khoác cho đại tiểu thư.

Vị đạo sĩ trung niên cầm đầu đánh giá hai người rồi hỏi: "Các ngươi từ đâu tới, sao lại xuất hiện ở Thanh Phong quán này?"

Thanh Phượng vội nói: "Đạo trưởng cứu mạng, ta là Thanh Phượng, đích nữ của tri phủ Ninh An xứ Giang Nam là Thanh Điện Sinh. Cầu đạo trưởng cứu mạng, ta bị tiện tỳ này đánh ngất rồi bắt cóc đến đây, khẩn cầu đạo trưởng phái người mau chóng báo cho gia phụ, gia phụ tất sẽ hậu tạ."

Vị đạo sĩ vừa nghe là con gái của tri phủ Thanh Điện Sinh thì ngây cả người. Nghe đồn trưởng nữ của tri phủ bệnh nặng liệt giường đã nhiều năm, không ngờ nửa đêm canh ba hôm nay lại xuất hiện trong đạo quán. Trong lòng sợ vì chuyện này mà rước phải phiền phức, ông ta bèn lựa lời khuyên giải, đưa Thanh Phượng đến một gian khách phòng sạch sẽ để nghỉ ngơi, còn Liên Sinh thì bị nhốt vào hậu viện, đợi đến mai dò hỏi rõ ràng rồi mới đưa Thanh Phượng về phủ.