Chương 6.2

"Sắp rồi." Liên Sinh nhẹ giọng đáp.

Liễu thị tưởng Liên Sinh đang an ủi mình, liền nói: "Kẻ bạc tình bạc nghĩa, thấy sắc quên nghĩa, tâm địa độc ác như vậy, đáng bị thiên đao vạn quả."

Liên Sinh thản nhiên nói: "Sắp rồi, vài ngày nữa Thanh phủ sẽ bị tru di cả nhà."

Liễu thị hít một hơi khí lạnh, lúc này mới hiểu ra lời của Liên Sinh, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Ngươi nói thật sao?"

Liên Sinh gật đầu: "Thật, ta đã thấy rồi." Thực ra Liên Sinh còn muốn nói, không chỉ thấy, mà ta cũng là một trong những người bị chém đầu.

Liễu thị run rẩy chắp tay vái lạy tứ phương: "Cảm tạ trời cao có mắt, ác có ác báo." Phúc Nương cũng lộ vẻ mừng rỡ, nhưng đột nhiên sắc mặt cứng lại, bàn tay lạnh như băng níu lấy Liên Sinh, muốn nói lại thôi.

Liễu thị tạ ơn tứ phương xong, nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cũng ngưng trọng: "Vậy tiểu thư có trong đó không?"

Liên Sinh gật đầu: "Trên dưới Thanh phủ, tru di cả nhà, không sót một ai." Liễu thị và Phúc Nương nghe xong, sắc mặt đại biến, "phịch" một tiếng, cả hai cùng quỳ rạp xuống đất.

Liễu thị nói: "Lão bà ta tuổi này đã cao, đáng lẽ sớm đã nên đi theo tiểu thư, chỉ vì hận ý trong lòng chưa nguôi nên mới sống tạm đến nay. Giờ biết tiểu thư ở ngay gần đây, tuy không thể gặp mặt cũng thấy lòng được an ủi. Chỉ cầu ngươi cứu tiểu thư nhà ta, đại ân đại đức này, kiếp sau Liễu thị nhất định xin báo đáp."

Dứt lời, bà dập đầu lia lịa như giã tỏi. Phúc Nương cũng quỳ xuống bên cạnh, dập đầu lạy lục.

Liên Sinh nào đã thấy qua cảnh tượng này, bình thường đều là nàng quỳ lạy người khác, huống hồ còn có cả đại phu nhân khi xưa, nhất thời luống cuống tay chân không biết làm sao, cũng vội quỳ xuống theo, trong lòng thầm nghĩ mình còn chưa biết làm sao thoát kiếp nạn này, giờ lại phải cứu thêm đại tiểu thư. Lưu Ngọc Hiên như tường đồng vách sắt, một tỳ nữ giặt giũ hèn mọn như nàng làm sao đến gần được.

Thấy chủ tớ hai người vẫn không có ý định đứng dậy, cứ dập đầu kêu cứu không ngừng, Liên Sinh cũng luống cuống dập đầu theo, miệng nói: "Phu nhân, ma ma đừng làm khó nô tỳ, nô tỳ đáp ứng là được." Nghe Liên Sinh đồng ý, Phúc Nương và Liễu thị mới ngừng dập đầu, đứng thẳng người dậy.

Thấy trời đã sáng rõ, Liên Sinh lấy cớ sân giặt là có việc, vội vàng chạy đi. Ra khỏi viện, Liên Sinh quay đầu nhìn lại cổng, thấy chủ tớ Phúc Nương đều mang vẻ mặt mong chờ nhìn về phía mình. Liên Sinh quay người chạy đi như bay.

Mọi người trong Thanh phủ vẫn như thường lệ, ai nấy đều bận rộn công việc của mình, nào biết tai họa ngập đầu sắp ập đến. Liên Sinh ngồi ngẩn người trong sân giặt là, làm thế nào mới có thể đưa đại tiểu thư ra khỏi phủ đây.

Nàng nghĩ đến xuất thần, bất giác lẩm bẩm thành tiếng. Đang lúc không để ý, một bông cúc vàng mùa xuân bị nhét vào miệng, vị chát xanh khiến Liên Sinh hoàn hồn. Nữ quỷ mặc áo bông chần chữ Phúc, tóc búi củ hành, đang nhét từng bông cúc vào miệng Liên Sinh, vừa nhét vừa nói: "Ăn đi, con bò trong chuồng thích ăn cái này lắm, ngươi cũng ăn đi."

Liên Sinh nhổ bông cúc trong miệng ra định bỏ đi, bé gái níu lấy tay áo nàng: "Sao không vui vậy, chơi trốn tìm với ta đi mà." Nữ quỷ này không biết cha mẹ là ai, cũng chẳng biết mình họ tên là gì, không rõ vì sao không thể đầu thai, đã lang thang trong phủ nhiều năm. Nó chỉ nhớ lúc còn sống thích nhất là chơi trốn tìm, vì Liên Sinh có thể nhìn thấy nó nên mới tìm đến chơi cùng.

Chơi trốn tìm với Liên Sinh, thực ra là nó trốn sau gốc cây hoặc bụi cỏ, đợi nó trốn xong, Liên Sinh vừa giặt đồ vừa tiện tay chỉ một cái. Nữ quỷ mặc kệ đúng hay sai, cứ cười hì hì chạy đi trốn chỗ khác, Liên Sinh lại chỉ, nữ quỷ lại cười rồi chạy đi.

Hôm nay thấy Liên Sinh tâm sự nặng nề, chắc chắn không thể chơi trốn tìm được, nó bỗng nhớ lại lời Liên Sinh lẩm bẩm lúc nãy, liền nói: "Ngươi muốn đưa đại tiểu thư ra ngoài chơi à, ta biết cách đưa đại tiểu thư ra khỏi phủ. Chỉ cần sau khi ra khỏi phủ, ngươi nhất định phải quay về chơi với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Liên Sinh đáp: "Nếu ngươi có thể giúp ta đưa đại tiểu thư ra khỏi phủ, ta nhất định sẽ quay về chơi với ngươi."

------------