Chương 1.1: Nô tỳ nhà họ Thanh và đứa bé mang đôi mắt dị mệnh

Mùa xuân năm thứ hai mươi ba, niên hiệu Vĩnh Thịnh, nước Nam Diệu, đúng dịp Tri phủ Ninh An vùng Nam Giang, đại nhân Thanh Điện tròn năm mươi tuổi.

Trước cổng phủ, sắc đỏ và vàng giăng kín, người ra kẻ vào tấp nập như trẩy hội. Dòng người đến chúc thọ nối dài, tiếng nói cười rộn rã không dứt. Gia nhân đón khách đều mặc áo gấm chỉn chu, mặt mày tươi rói, trông chẳng khác nào những chiếc đèn l*иg đỏ treo đầy trước cổng.

Liên Sinh ngồi ngay ngắn bên hồ giặt đồ ở sâu trong sân sau của Tri phủ. Trên người nàng là bộ áo vải thô màu nâu đất, rộng thùng thình và cũ nát, vừa nhìn đã biết là quần áo bỏ đi của người khác. Mái tóc nàng khô vàng, rối bù được búi sơ sài bằng một chiếc trâm gỗ, vài sợi tóc xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt gầy gò.

Hồ giặt quần áo nằm ở cực bắc trong sân sau Tri phủ, là một nơi hẻo lánh, tách biệt hẳn với sự nhộn nhịp trong phủ, như hai thế giới khác nhau. Người ta đồn rằng, trước đây có một di nương được yêu chiều, vì không chịu nổi sự chèn ép của phu nhân và các di nương khác nên đã treo cổ tự vẫn dưới cây liễu bên hồ.

Nghe nói, người gõ mõ Triệu Nhị đi ngang qua đây vào ban đêm, nghe thấy tiếng khóc thút thít, sợ đến mức hồn vía lên mây, tè cả ra quần, vứt đèn l*иg chạy thục mạng về nhà rồi đổ bệnh mấy ngày liền. Từ đó, đám tỳ nữ và bà vυ" trong phủ đồn rằng nơi này có ma, chẳng ai dám bén mảng tới, chỉ sai Liên Sinh, người bị ghét bỏ nhất phủ, đến đây giặt giũ.

Thời gian trôi qua, ngay cả đám gia đinh cũng chẳng buồn tới quét dọn. Sân viện ngày càng hoang vu, lá rụng chất đống, cỏ dại mọc um tùm, cây cối rậm rạp che khuất cả bầu trời, càng tăng thêm vẻ âm u lạnh lẽo cho nơi này. Ngoài Liên Sinh, hầu như chẳng còn ai đặt chân đến đây nữa.

"Tại sao... Tại sao chứ? Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"

Liên Sinh cúi đầu, đôi lông mày nhíu chặt, trong mắt ánh lên nỗi hoảng loạn. Nàng chăm chú nhìn vào chiếc chậu gỗ to gần gấp đôi người nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Con ngươi bên phải màu nâu nhạt thoáng lóe lên một tia tối tăm.

Trong chậu là chiếc áo lụa mỏng thêu hoa sen hồng. Nước giặt đυ.c ngầu, nổi đầy bọt bồ kết, mờ tối như bị phủ bởi những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện. Cành liễu từ cây đại thụ bên hồ nhẹ nhàng đung đưa, lướt nhẹ qua gò má nàng.

Rõ ràng xung quanh chẳng có ai, nhưng Liên Sinh lại cảm thấy có một bàn tay vô hình đang cầm cành liễu quất liên hồi lên mặt nàng. Một luồng khí lạnh phả sau gáy nàng, chạy dọc từ sống lưng lên tận đỉnh đầu, khiến toàn thân nàng nổi da gà.

Một gã đàn ông hiện ra trước mặt nàng. Mặt gã đầy máu, một con mắt lòi ra khỏi hốc mắt, treo lủng lẳng trên má bằng một sợi gân máu. Nửa sau đầu của gã bẹp dúm, óc trắng vàng lẫn với máu đen và tóc bết lại phía sau, toàn thân be bét máu. Chân tay gã vặn vẹo nhưng vẫn đứng thẳng, trông chẳng khác nào một con rối rách nát bị gậy gỗ đánh gãy khớp.

Từ bộ quần áo tả tơi, có thể miễn cưỡng nhận ra đó là một gia đinh trong phủ. Lúc này, gã đang dùng con mắt lệch nhìn về phía nhà chính. Giọng gã the thé, thèm thuồng nói: "Hôm nay là đại thọ của lão gia, không biết sẽ có bao nhiêu món ngon và rượu quý được ban xuống đây nhỉ."

"Phì! Làm bao nhiêu chuyện thất đức mà vẫn còn vênh váo như vậy. Để xem bọn chúng còn có thể nghênh ngang được bao lâu."

Tiếng nói vang lên từ một người phụ nữ mặc áo lụa màu xanh biếc, váy gấm xếp ly, chân đi giày thêu đính hạt bạc, tay cầm một dải lụa dài, quấn quanh ngón tay.

Đôi mày liễu xếch cao, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo nhìn về phía trước phủ đông vui nhộn nhịp, giọng điệu mang ý khinh miệt.

Người phụ nữ ấy da phấn má hồng, mắt hạnh môi anh đào, gương mặt quyến rũ, chỉ có vết hằn sâu màu đỏ sẫm trên cổ khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Cạnh đó, một bé gái có sắc mặt tái nhợt, mặc áo bông thêu chữ Phúc, tóc búi củ hành, cầm cành liễu trong tay vừa quất vào mặt Liên Sinh vừa cất giọng non nớt: "Ủa, Liên Sinh sao thế, sao không thèm để ý đến ta vậy? Chơi với ta đi mà."

Phía xa, vài bóng đen khác cũng đang chỉ trỏ về hướng nhà chính.