Tâm phúc: ?
"... Thôi bỏ đi." Anh xua tay, lên lầu đi ngủ.
Đêm khuya, Từ gia cuối cùng cũng tắt đèn.
Tối nay, Từ Bạch ngủ cùng mẹ.
Trong phòng của mẹ kê hai chiếc giường, một lớn một nhỏ. Chiếc giường nhỏ sát tủ quần áo là của em gái Từ Bạch, Từ Tích ở.
Từ Tích đang học trung học, cô ấy làm bài tập xong rất mệt, đã ngủ say.
Tắt đèn, Từ Bạch và mẹ nói chuyện rất nhỏ.
Tối nay, Từ gia xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất là em trai Từ Bạch - Từ Hạo, bị bắt đi.
Chuyện thứ hai là Tham mưu trưởng Tống Kình bên cạnh thiếu soái của chính phủ quân sự đến nhà, sắp xếp cho chú ba của Từ Bạch một công việc.
Là Tổng quản sự Cục đường sắt huyện Đài.
"... Chú ba con và bà nội con rất phấn khởi, công việc ở Cục đường sắt béo bở lắm." Bà mẹ nói.
Từ Bạch: "Thiếu soái sắp xếp à?"
"Tham mưu trưởng Tống tự mình qua, đưa giấy bổ nhiệm, trong vòng bảy ngày phải nhậm chức, ngày mai ngày mốt là cả cả nhà chú ba con phải đi rồi." Bà mẹ nói.
Từ Bạch hiểu rồi.
Ngày hôm sau, Từ Bạch đến dinh thự của Tiêu Lệnh Huyên chăm sóc Tiêu Châu.
Tiêu Châu có rất nhiều ý tưởng.
Cô bé nằm buồn chán, liên tục sai Từ Bạch làm cái này, cái kia.
Cô bé còn muốn Từ Bạch dỗ mình ngủ trưa.
"Chị hát cho tôi nghe một bài đi." Cô bé nói với Từ Bạch: "Phụ nữ của cha tôi, rất nhiều người hát hay."
"Tôi không biết hát." Từ Bạch nói: "Tôi có thể kể chuyện, cô nghe qua “Cô bé bán diêm” chưa?"
"Bán diêm thì kiếm được mấy đồng?"
"Rất ít, nên cô bé chết mới cóng trong đêm đông." Từ Bạch nói.
"Chết rồi ư? Tôi thích. Cô kể tôi nghe đi." Tiêu Châu nói.
Từ Bạch ngồi bên mép giường, kể chuyện cho cô bé.
Tiêu Lệnh Huyên ở lầu ba ngủ đến trưa mới dậy. Anh nhớ hôm nay là ngày đầu Từ Bạch đi làm, muốn biết con gái mình có hành hạ cô đến nửa tàn phế không, nên xuống lầu hai xem náo nhiệt.
Anh đi đến cửa, nghe thấy giọng nói của Từ Bạch.
Giọng của cô rất hay, trong trẻo, dứt khoát, âm cuối kéo dài một chút, nhưng không hề lả lướt, không giống như làm nũng.
Trầm bổng nhịp nhàng, nghe rất thoải mái.
Cô kể một câu chuyện.
Trôi chảy từ đầu đến cuối, không vấp một chi tiết nào.
Kết thúc, Tiêu Châu còn muốn cô kể thêm một chuyện nữa.
"Hôm nay kể xong rồi. Nếu cô thích câu chuyện vừa rồi thì tôi có thể kể lại một lần nữa." Từ Bạch nói.
Tiêu Châu miễn cưỡng đồng ý.
Khi câu chuyện được lặp lại đến lần thứ ba, Tiêu Châu ngủ thϊếp đi.
Tiêu Lệnh Huyên đứng ở cửa, cảm thấy câu chuyện này có chút mới mẻ.
Tiêu Châu ngủ trưa, Từ Bạch ra ngoài nghỉ ngơi thì nhìn thấy Tiêu Lệnh Huyên.
Anh mặc đồ ngủ, rộng thùng thình, lại có thêm mấy phần phong lưu, tóc tai bù xù, che trán, cũng che đi sự sắc bén trong mắt.
"Tứ gia."
"Buổi tối có việc gì không? Không có việc thì ở lại ăn bữa tối." Tiêu Lệnh Huyên nói.
Anh cảm thấy công việc của Từ Bạch chắc là ổn rồi, tiếp theo cô sẽ ở bên cạnh Tiêu Châu ba bốn tháng. Có một số quy tắc, Tiêu Lệnh Huyên phải nói trước với cô.